Muốn níu không được, buông tay là con đường cuối cùng. Mary miễn cưỡng theo anh ra phòng khách.
Thấy đĩa hoa quả trên bàn cô mừng thầm đưa tay ra định gọt.
- Thiếu phu nhân muốn ăn táo sao? Để tôi giúp! - Người tính không bằng trời tính. Một cô giúp viếc khác xuất hiện, giành lấy đĩa hoa quả.
Mary chép miệng, cũng không thể tranh giành với cô ta được.
Nhìn tay cô ta thoăn thoắt gọt hoa quả mà lòng Mary thấy xót xa. Vốn định tự gọt thật chậm để kéo dài thời gian nhưng ông trời lại không biết chiều lòng người.
- Cô gọt cẩn thận không vào tay! - Mary chua xót nhắc nhở.
- Không sao đâu ạ! Tôi làm quen tay rồi! - Cô hầu cười trả lời, thậm trí còn gọt nhanh hơn, khoe tài nghệ của mình.
Cô nghiến răng muốn xông ra cho cô ta vài đạp nhưng tiếc rằng lại không thể.
- Chiều nay mẹ gửi em món quà gì thế? - Quang Minh bất chợt hỏi.
- Dạ...! - Mary liếc nhìn cô hầu rồi ghé thì thầm vào tai anh.
Cô ngại phát điên khi mở hộp quà ra. Mẹ chồng tâm lý gửi cho Mary một bộ đồ lót dây đỏ rực với mong muốn hai đứa con mau chóng cho ra thành quả.
Quang Minh bật cười, nháy mắt cô.
- Cái gì? - Mary ngây ra, thầm mong điều mình nghĩ không phải là thật.
Anh đứng dậy, kéo cô lên phòng.
- Anh làm gì vậy? - Mary hạ giọng nói nhỏ hết mức.
- Đồ được tặng anh muốn em thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/2228773/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.