Sáng mai thức dậy, bỗng nhớ lại câu nói của Mạnh Trung, hai má Phúc Liên lại ửng hồng lên trông thấy. Cô ngượng ngùng, nhanh chóng rời khỏi giường, chuẩn bị phục trang để đến công ty. Lúc xuống dưới nhà, cậu gặp ngay Thiện Phong, cũng chẳng biết cậu đến đây từ khi nào. Thấy Phúc Liên, cậu tiếp chuyện.
- Good morning, Phúc Liên.!. Ngủ ngon không? Hôm nay chúng ta đi chơi không? Nào…nhanh lên. - Cậu hỏi dồn dập
- Gì vậy? Thiện Phong,…cậu đến nhà mình khi nào vậy? Sao vào được nhà? Hôm nay mình bận gặp đối tác rồi. Mà lớn đầu rồi suốt ngày rủ người ta đi chơi là sao. – Cô nghiêng nghiêng đầu, nói chậm rãi
Chưa kịp nói thêm câu nào thì chuông điện thoại của Phúc Liên reo lên. Sau một hồi ừ ừ, đầu gật gật cô tắt máy, quay sang nhìn Thiện Phong.
- May cho cậu lắm đấy, đối tác của mình bận việc rồi. Thế chúng ta đi đâu đây?
- Đi biển không? - Cậu nhanh chóng ngỏ lời
- Biển? Ý kiến hay. Đi nào – Cô hí hửng
- Cô chủ…vậy còn bữa sáng thì sao ạ? - Người giúp việc cẩn trọng thưa
- Cho mọi người trong nhà tự xử lí, Thiện Phong,…đi thôi – Cô hối thúc
- Để mình gọi cho Mạnh Trung đã, hình như hôm nay cậu ấy không phải đến trường. - Vừa nói vừa rút điện thoại trong túi ra, vừa mở máy lên thì…
- Đừng…đừng gọi Mạnh Trung. – Cô vội nói
- Sao…chuyện gì…đi chơi mà không gọi cậu ấy kiểu gì sau này cũng bị rầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-co-gai-lanh-lung/3150536/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.