Ngày hôm sau cũng đã hé rạng, ai nấy lại bắt đầu một tuần công việc của mình trong sự chuẩn bị sẵn sàng nhưng đối với Mạnh Trung thì ngày đầu tuần hôm nay có lẽ là một ngày mệt mỏi. Cũng là tại cái tối hôm trước chơi bời bung lụa quá. Thức dậy với khuôn mặt vô cùng mệt mỏi, người thì lờ đờ, chân không muốn lết, tâm trí không muốn rời khỏi cái giương thân yêu. Nhưng bắt buộc cậu phải dậy vì sáng thứ hai này sẽ có một cuộc họp hội đồng quan trọng. Mãi mới có thể xuống phòng ăn, người cứ đơ ra trông cũng khá tội. Vừa thấy anh hai xuống, nhỏ em gái Hải Linh đã nhanh nhảu mách mẹ.
- Mẹ…mẹ ơi hôm qua anh hai đi chơi đến tận khuya với về đấy. Hư quá…hư quá đi…phải bị ăn mắng. – Nói thì to lắm nhưng vừa thấy anh nhìn thì nhanh chóng nấp sau lưng mẹ.
- Sao …đi với bạn gái sao mà về khuya vậy? – Không chút trách mắng
- Dạ….(giọng ấp úng, tự dưng đỏ mặt, rồi lại xỉu xuống)…Không …không phải đâu, con đi chơi với mấy người bạn lâu ngày thôi.
- Thế sao…Hải Linh, nghe anh con nói gì chưa, nghi ngờ lung tung, thôi lại ăn sắng đi rồi mà đến trường.
- Vângggggg.!. – Hai anh em đồng thanh, nhưng con bé vẫn có gì đó nghi ngờ.
****
Vừa tời trường vài cô cậu học trò đã chào Thầy giáo Mạnh Trung này một cách đầy nghi hoặc, chào xong chúng nó còn cười nữa chứ, một nụ cười nguy hiểm. ( Trường học mà Mạnh Trung đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-co-gai-lanh-lung/3150531/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.