Mọi chuyện cũng đã xong, nó lại trở lại như ngày nào, nhưng dường như đâu đó vẫn phảng phất nỗi buồn, nỗi buồn chôn kín, nỗi buồn khó nói. Tiết học thể dục đó là tiết học cuối của buổi sáng, vừa nghe tiếng chuông reo, mấy cô cậu học trò đã vui mừng khôn xiết. Họ nhanh chóng trở về lớp từ sân học thể dục, nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ còn trên, dưới bàn, những thứ thuộc về mình rồi bỏ vào cặp nhanh chóng xuống nhà xe. Sân trường giờ đây không còn giữ được sự yên ắng như mấy trong mấy tiết học nữa mà lại ồn ào, nhộn nhịp tiếng cười đừa nói chuyện rôm rả của học sinh, tiếng tạm biệt nhau ý ới, tiếng gọi nhau và lẫn cả tiếng của xe. Riêng chỉ còn trên sân thượng mọi thứ vẫn bình lặng như thế: Không ồn ào, không tấp nập, và cũng không có nhiều tiếng động như ở dưới sân trường. Giờ đây nó vắng tanh, không một bóng người, chỉ còn lại ánh nắng buổi sáng xế trưa gay gắt, làn gió nhẹ nhàng cô đơn lướt qua một cách vô tình, vài chiếc lá rơi cuộn tròn mình, lăn nhẹ trên nền đất,…
Phía dưới sân trường kia, cái bóng một anh chàng với nét mặt buồn thiu lại xuất hiện - Mạnh Trung. Thường ngày, quãng đường từ nhà xe ra tới cổng trường luôn có người đi cạnh nhưng hôm nay lạ quá, cậu cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, thấy trống vắng và khá cô đơn. Giờ đây quãng đường từ trường về nhà của cậu như xa hơn vậy, cậu đi mãi, đi mãi, rồi dừng chân tại một công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-co-gai-lanh-lung/3150524/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.