Ai cũng tìm chỗ ngồi cho mình riêng cái bàn bên cạnh cô ta thì không ai dám ngồi. Bỗng một chàng trai lãng tử khuôn mặt toát lên vẻ thân thiện, dễ gần mái tóc màu hạt dẻ có cái nhìn xăm bước lại gần. Đi đến đâu các cô gái trần trồ ngắm nghía đến đó. riêng cô ta thì chỉ nhìn cậu ta bằng nụ cười khinh bỉ.
- Chào bạn, mình tên là Mạnh Trung, mình có thể ngồi đây được không?-cậu ta ngỏ lời
- Sao,muốn ngồi thì ngồi cũng đâu phải chỗ của tôi, chẳng liên quan-Phúc Liên trả lời một cách lạnh lùng khiến cậu ta khó xử, và cũng khiến các cô gái khác nhếch môi tỏ vẻ hách dịch
Bắt đầu buổi học nhưng trong đầu cậu ta không hiểu sao chẳng tập trung được chút nào. Giọng nói của Phúc Liên cứ hiện lên trong đầu cậu, thỉnh thoảng cậu còn nhìn lén cô nữa. Mặc dù cô biết, cô vẫn không muốn nói nhưng đến một lần cậu nhìn cô một cách chăm chú thì...
- Có chuyện gì mà cứ nhìn tôi vậy hả, muốn gì ở tôi-Bất chợt cô hỏi đang lúc cậu ta nhìn
- À... ồ...không...không có chuyện gì! -Cậu ta giật mình ấp úng trả lời, cậu cảm thấy như mình vừa trải qua một câu hỏi định mệnh vậy, thật khó chịu trong người
- Đừng nhìn tôi như vậy, coi chừng tôi đấy!
Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi cậu cũng chẳng hề hay biết
''Reeng...Reeng..."
Giờ ra chơi đến, cô cất sách vào cặp lặng lẽ bước xuống cantin của trường, ánh mắt của cậu không rời khỏi cô.Mấy cô gái trong lớp (trông cũng ưng mắt)tiến tới chỗ của cậu ta, vẻ yểu điệu thục nữ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]