Reng...reng....reng...
Tiếng chuông cửa in ỏi, đánh thức hai con người đang ôm nhau ngủ say sưa trên giường..
-" Ai đến...ai đến....ui..."
Y Tịnh trong giấc ngủ bị tiếng chuông cửa làm cho hoảng hốt, cô chui ra từ trong lòng Trình Viện vẻ mặt ngơ ngác,động tác quá mạnh làm nơi đó đau buốt..
-" Để anh ra xem...Đau lắm à..?"
Trình Viện nhíu mày ôm cô vào xem xét sắc mặt đau đớn của vợ..Anh dĩ nhiên phát hiện cô đau ở đâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng...
-" Em không sao...Anh xuống xem ai đến đi"
Y Tịnh gượng gạo lắc đầu, bảo cô trả lời thế nào..
Biết mình đêm qua không tốt, Trịnh Viện hôn lên cái trán đang nhíu lại của vợ, lộ ra sự dịu dàng rõ ràng....
-" Em cứ ngủ tiếp đi"
Rồi mặc đại chiếc quần dài, khoe thân trần săn chắc xuống lầu..
Chuông cửa không ngừng reo lên..Trịnh Viện mặt mày cau có..
-" Ra đây in ỏi chết đi được..Mẹ..sao lại đến đây "
-" Con còn hỏi nữa, làm gì mà mẹ gọi điện thoại cho hai đứa không được.Làm mẹ sốt ruột muốn chết đây.."
-" (............)
Phức Nhã mặt mày nặng nề đẩy Trình Viện ra, hậm hực đi vào trong..
Trình Viện nghiêng người cho mẹ mình vào..
Đóng cửa rồi tiến lại ngồi vào sopha..hờ hửng trả lời..
-" Mẹ gọi có chuyện gì?"
-" Tiểu Tịnh đâu?"
Phức Nhã nhìn dáo dác nhà vẫn không thấy bóng dáng con dâu của bà..
-" Cô ấy trên lầu "
Nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-bi-danh-cap/2411858/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.