Thời gian dần trôi qua, ngày đêm cứ nối tiếp nhau..Người thì vui vẻ ngọt ngào, ngày nào cũng là ngày hạnh phúc.Người thì trăm điều lo âu, trái tim lạnh lẽo muốn tìm một hơi ấm lại khó vô vàn... 
Trong căn phòng sa hoa  đẹp đẽ lại như giông bão tràn về, khắp nơi là đồ vật bể nát.. 
Tiếng hét thất thanh cùng tiếng đồ vật hòa vào lẫn nhau..nghe vô cùng chói tai.. 
Trần Kiều Hân tức giận hung hăng ném mọi thứ xuống thảm.. 
-" Cút..cút hết đi..Toàn một đám vô dụng.." 
Một người vệ sĩ đứng cúi đầu, quản gia điều tái mặt nhưng chẳng ai dám vào can ngăn.. 
Cũng may lúc này vợ chồng của Trần Đình Hải vào kịp thời.. 
-" Kiều Hân.Con có thôi không " 
Trần Đình Hải tức giận quát mắng con gái. 
-" Anh mắng con bé làm gì..Nó đang đau khổ thế mà." 
Bảo Lan lườm lấy chồng bước đến ôm con gái vào lòng.. 
-" Được rồi.Mẹ và ba sẽ cho người tìm tung tích Trình Khang..Con bình tĩnh lại đi " 
-" Mẹ..Chúng ta đã tìm hơn năm tháng nay.Một chút tin tức cũng không có, mẹ muốn còn bĩnh tĩnh như thế nào..Lỡ như anh ấy phải lòng ai..Lúc đó con phải làm sao.." 
Nét mặt Bảo Lan khó coi vô cùng quay đầu nhìn chồng.. 
Trần Đình Hải hậm hực nói.. 
-" Chẳng biết mẹ con hai người suy nghĩ cái gì.Trình Khang là người đơn phương ly hôn với con.Con nghĩ nó sẽ cho con cơ hội quay lại với nó sao.." 
Ông cũng là đàn ông, dĩ nhiên ông hiểu rõ.Chẳng người đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-bi-danh-cap/2411793/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.