Duy Đăng xoa đầu Tự Luân một cái, nói với cậu rằng mình phải đi ra ngoài có việc một lúc nên bảo cậu ở yên trong phòng. Cậu cũng ngoan ngoãn gật đầu, hôn chụt một cái lên môi hắn rồi mỉm cười nhìn hắn.
Duy Đăng mỉm cười, hôn lên má Tự Luân một cái rồi xoay người rời đi. Hắn đóng cửa phòng lại nhưng không khóa cửa để cậu muốn đi đâu thì đi. Nhưng bây giờ cậu đã ngoan ngoãn nghe lời hắn rồi nên sẽ không bao giờ có chuyện cậu tự ý rời khỏi phòng đâu.
Tự Luân thắc mắc không biết Duy Đăng làm gì mà cứ đi sớm về muộn như vậy. Hắn cũng đã nói với cậu mình là thần ở Thiên Giới rồi. Nhưng cậu lại không biết làm thần là sẽ làm những việc gì nên vẫn thắc mắc lắm. Đúng lúc này, một cô người hầu đi vào phòng để dọn dẹp phòng và mang những bát đũa đã dùng đi. Tự Luân nhân cơ hội đó, chạy tới chỗ cô người hầu để hỏi chuyện.
“Chị ơi, cho em hỏi. Duy Đăng đi đâu vậy ạ?” Tự Luân tò mò nhìn cô người hầu đang lo làm việc của mình.
“Ngài ấy đi tới chỗ thiên đế rồi. Hai người họ thường hay gặp nhau. Mỗi lần gặp đều kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ.” Cô người hầu vừa làm việc, vừa trả lời câu hỏi của Tự Luân. Cô ta không thèm nhìn cậu lấy một cái, giọng nói cũng khá cọc cằn, khó chịu. Có lẽ là vì cô ta không thích cậu.
Ở Yên Khắc này, đa phần người hầu và thuộc hạ đều không thích Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3370072/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.