Kể từ lúc đó, Tự Luân ở trong phòng cứ khóc mãi. Người hầu bảo cậu ăn chút gì đó, cậu cũng không chịu ăn. Cậu nhất quyết đòi Duy Đăng tới nói chuyện rõ ràng với mình. Hắn cũng đau lòng lắm khi thấy cậu như vậy. Nhưng hắn không còn cách nào khác nữa hết.
Một tuần sau, Duy Đăng đã đơn phương ly hôn với Tự Luân. Cậu không muốn, liền đi tìm hắn để nói chuyện rõ ràng.
“Em không muốn ly hôn! Em yêu anh mà! Sao anh lại muốn ly hôn với em!?” Tự Luân tức giận nắm áo Duy Đăng.
“Anh đã nói rồi. Anh không yêu em nữa. Anh đã hết tình cảm với em rồi.” Duy Đăng lạnh lùng đáp lời Tự Luân.
“Em không tin chỉ trong vài ngày mà anh thay đổi như vậy! Anh lừa em đúng không!?” Tự Luân vừa tức giận, vừa uất ức nhìn Duy Đăng nói. Cậu không chấp nhận được chuyện người mà lúc trước luôn muốn bắt mình về, ép buộc mình yêu hắn giờ đây lại thay đổi.
“Em không tin thì cũng tùy em thôi. Nhưng mà anh không còn yêu em nữa. Em cũng biết mà, anh là một con người dễ thay đổi. Khoảng thời gian trước anh yêu em. Nhưng em đâu có yêu anh đâu. Bây giờ anh cảm thấy em không còn gì để vui chơi nữa. Không yêu được thì ly hôn thôi.” Duy Đăng nhếch mép cười khẩy nhìn Tự Luân.
Tự Luân mím môi rồi nhón chân, hôn lên môi Duy Đăng khiến hắn bất ngờ. Nhưng rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh, đẩy Tự Luân ra, nhíu mày hỏi cậu làm gì vậy. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3355657/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.