Tối hôm đó, khi Tự Luân đã ngủ say rồi, Duy Đăng mới trở về phòng. Hắn cởi áo ra cho mát rồi nằm lên giường bên cạnh Tự Luân, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng. Bình thường hắn đi ngủ thường không mặc áo, chỉ mặc quần thôi.
Duy Đăng quyết định rồi. Từ bây giờ sẽ nhẹ nhàng với cậu hơn, mua nhiều đồ ăn ngon cho cậu hơn để giữ cậu ở lại bên cạnh mình. Duy Đăng nhìn cậu thanh niên đang ngủ say trong lòng mình, dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau, khi Tự Luân thức dậy, cậu nhìn thấy trước mặt mình là bờ ngực săn chắc của Duy Đăng. Hắn vẫn còn ôm cậu và vẫn còn đang ngủ say. Cậu ngước nhìn hắn, nỗi sợ trong lòng cũng đã giảm xuống. Bởi vì bây giờ hắn vẫn đang ngủ nên chắc chắn sẽ không làm gì cậu cả. Nhưng cậu cũng phải cảnh giác với hắn vì nhiều khi hắn nổi nóng sẽ đánh đập cậu. Cậu sợ lắm.
Một lúc sau, Duy Đăng thức dậy. Trong lúc hắn ngủ, Tự Luân có động chạm cơ thể hắn. Cụ thể là ngực và bụng hắn. Cậu cứ chạm vào ngực hắn rồi bóp bóp các kiểu. Còn chọt chọt vào ngực hắn nữa chứ. Bây giờ Tự Luân mới có cơ hội được chạm vào cơ bụng săn chắc của Duy Đăng một cách tỉnh táo. Đúng thật là rất săn chắc. Sao có thể như thế được chứ? Trong khi lúc ở nước ngoài, cậu tập luyện đều đặn, ăn uống rất lành mạnh. Thế mà chẳng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3354307/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.