Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đào Duy Đăng đưa Đào Tự Luân trở về khách sạn mình thuê ở thành phố biển Kantari này để nghỉ ngơi và chuẩn bị bay về nước vào tối ngày hôm sau. Ở khách sạn, trong phòng của hai người, Tự Luân ngồi trên giường chờ Duy Đăng. Hiện tại hắn đang tắm ở trong nhà tắm. Cậu thì đã được hắn tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ rồi. Tầm 15 phút sau, Duy Đăng bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm rồi đi tới chỗ Tự Luân đang ngồi, ôm lấy cậu vào lòng.
“Tự Luân, em đói không?” Duy Đăng nhẹ nhàng hỏi Tự Luân. Hắn ôm chặt lấy cậu, hôn lên má cậu.
“Không đói.” Tự Luân nói, giọng cậu có chút run rẩy.
Tự Luân cũng khá đói nhưng cậu lại không muốn ăn. Cậu càng không muốn ở cùng Duy Đăng, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám. Nghe cậu bảo không đói, hắn cũng không nói gì nữa mà buông cậu ra, tắt đèn trong phòng rồi nằm xuống giường. Tiên Hiệp Hay
“Tự Luân, tới đây.” Duy Đăng dang tay ra, mỉm cười nhìn Tự Luân. Cậu không nói gì, nằm lên cánh tay hắn, hắn ôm lấy cậu vào lòng. Hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ. Duy Đăng ôm Tự Luân ngủ rất ngon. Còn cậu, tuy được nằm trong vòng tay ấm áp của hắn nhưng lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Cậu nằm đó, nhắm mắt lại nhưng chẳng thể nào ngủ được. Không bị đánh đập, không bị hành hạ nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nếu tính toán cẩn thận thì cũng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3354303/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.