Vài ngày sau, Đào Duy Đăng trở về nhà của bố mẹ mình. Còn Đào Tự Luân thì bị hắn xích lại, nhốt trong phòng. Bây giờ cậu không thể bỏ trốn được đâu. Duy Đăng đã nhét một vài thứ đồ thú vị vào hậu huyệt của Tự Luân rồi. Bây giờ cậu đang quằn quại trên giường, nước mắt không ngừng rơi, rên rỉ trong căn phòng đó.
Ở nhà của bố mẹ Đào Duy Đăng, hắn bước vào trong. Lúc này mẹ của hắn đã đi mua đồ ăn rồi, chỉ còn mỗi bố hắn ở nhà thôi. Nhà của bố mẹ hắn cũng chỉ là một căn nhà nhỏ, hai tầng thôi. Bên trong có đầy đủ tiện nghi như phòng khách, nhà bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh. Trên lầu là phòng của bố mẹ hắn và phòng của hắn và Tự Luân. Nhưng do không ở nhà nhiều nên phòng của hắn với cậu bị bỏ hoang rồi. Trong mỗi căn phòng ngủ đều có một cái nhà tắm riêng nữa. Vì nhà cũng không rộng nên không cần thuê người hầu nhiều làm gì. Bố mẹ Duy Đăng chỉ thuê một bác người làm để giúp mẹ hắn nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa này kia thôi. Tiền thuê cũng không rẻ.
"Về đây làm gì?" Bố của Đào Duy Đăng lên tiếng hỏi hắn. Bố hắn đang ngồi trên sô pha. Tay ông cầm một tờ báo và đọc, tay còn lại cầm tách cà phê, uống một ngụm cà phê, mắt không hề liếc nhìn Duy Đăng dù chỉ một cái.
Duy Đăng ngồi xuống ghế, hỏi bố hắn là mẹ hắn đâu. Bố hắn chỉ nói rằng mẹ đi mua đồ rồi thôi. Bố hắn hỏi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3354295/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.