Edit: Thố Lạt
Tối nay, lần đầu tiên Ôn Tâm hiểu được, cảm giác tất cả mong chờ tươi đẹp đều tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Cô chậm rãi trở về kí túc xá, mở cửa phòng, mới nhận ra trong phòng chật kín, những người ở phòng khác cũng đến phòng của các cô, không ngồi thì đứng, có vẻ như tất cả bọn họ đều đang chờ cô về.
Trên mặt bọn họ đều viết mười chữ: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Thấy vẻ mặt tò mò của họ, Ôn Tâm biết lần này nhất định không thể thoát, nên uể oải ngồi xuống, những bạn học xung quanh bắt đầu hỏi như súng liên thanh.
"Tâm Tâm, chúng mình đều đang đợi cậu về đó."
"Cậu và Tưởng Triết đang hẹn hò sao?"
"Các cậu không phải chỉ là quan hệ hàng xóm đơn thuần đúng không?"
"Tâm Tâm, không tệ. Dụ được khi nào vậy?"
Mọi người mỗi người một câu, ký túc xá vô cùng ồn ào. Thay vì để họ hỏi dồn, Ôn Tâm thà thẳng thắn để được khoan hồng, dù sao cô cũng không phải Gia Cát Lượng, không thể ngồi đàm đạo, huống chi bây giờ cô rất mệt mỏi.
"Được rồi, các cậu đừng ồn nữa." Ôn Tâm nói lớn, cả phòng ký túc lập tức im phăng phắc. Cô nhìn mọi người, lạnh lùng nói, "Mình và Tưởng Triết cùng lớn lên từ nhỏ, sau này nhà họ chuyển đi, nên mất liên lạc, không ngờ hôm nay lại gặp lại ở trường, thật sự chỉ có vậy, các cậu đừng đoán mò nữa."
Có thể do vẻ mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-khong-phai-sat-da/3196094/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.