"Cậu không phải đồng tính? Vậy sao cậu lại yêu đương với cậu bé đó?" Nếu giải thích hết thì hơi phức tạp. Nhóc con giả nữ, lừa hắn mụ mị đầu đóc, sau này phát hiện cậu là nam thì cũng không còn kịp rồi, là nam cũng phải bắt về làm vợ. Vì thế chỉ nói đùa: "Em ấy đẹp." Người bạn suy nghĩ, cậu em này đúng thật là đẹp, lệ chí, má lúm, mặt vừa nhỏ vừa mềm, y chỉ mới nhìn mà cũng có ý định trêu chọc. Hơn nữa, hai người đã quen biết nhiều năm, đương nhiên y biết tiêu chuẩn thẩm mỹ của Ân Tử Tấn. Lúc còn cấp 2 cấp 3, Ân Tử Tấn vẫn chưa tu luyện được đến trình độ ai tỏ tình cũng từ chối thẳng như bây giờ. Hắn luôn dọn ra một tá lý do để thoái thác. "Không phải cậu không tốt, tại tôi thích con gái có lệ chí, có má lúm. Hơn nữa bây giờ tôi muốn chăm chỉ học tập, sau này nói tiếp." Ai cũng chỉ xem là hắn đang lấy cớ, nhưng mấy đứa bạn chơi thân đều biết bên cạnh hắn đã từng có một người con gái như thế, tuy rằng bọn họ cũng chưa từng gặp qua. Không đúng, má lúm... lệ chí... Người bạn kinh ngạc: "Ân Tử Tấn, cậu... cậu không tìm thấy cô gái mình thích nên đi tìm con trai làm thế thân!?" Bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa của Đoàn Ngọc Vũ khựng lại. Truy cập uarmysunshine.wordpress.com để đọc full. Xin đừng quan tâm nội dung phía dưới. Đoàn Ngọc Vũ dè dặt liếc nhìn sắc mặt của hắn. Ánh mắt chàng trai hung ác nham hiểm, trán nổi gân xanh, ngay cả đốt ngón tay cũng siết chặt đến kêu răng rắc, thậm chí Đoàn Ngọc Vũ còn nghĩ giây tiếp theo hắn sẽ đập mình luôn. Hình như Ân Tử Tấn có học võ. Đoàn Ngọc Vũ nuốt nước miếng, vô thức rụt người vào chỗ ngồi của mình. Nhưng cuối cùng Ân Tử Tấn chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó ném điện thoại vào lòng ngực Đoàn Ngọc Vũ. Trong suốt thời gian tiếp theo của cuộc họp, Đoàn Ngọc Vũ đều có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo ở phía sau, như mụn nhọt trong xương, làm người không rét mà run. Quả nhiên Ân Tử Tấn không trả lời lại, hình như hắn đang xem, hơn nữa xem khá lâu. Cuối cùng hắn uyển chuyển hỏi: "Cậu tự viết cái này sao?" "Đúng vậy á anh, anh có thể sửa giúp em không.... Xin anh đó......" Bên kia gửi đến một câu ngắn gọn: "......" Ha ha ha, Đoàn Ngọc Vũ cười đắc ý, cách màn hình mà cậu cũng có thể cảm giác được sự bất lực của Ân Tử Tấn. Vẫn còn sớm, điểm hạnh kiểm, hại ông đây quét WC ký túc xá một tháng; đến trễ ghi tên, phải viết kiểm điểm 3000 chữ. Ân Tử Tấn, anh chờ tôi tính từng cái với anh. Nhưng hiển nhiên Ân Tử Tấn không thích em gái khoá dưới này đến nỗi sẵn sàng lãng phí thời gian sửa một đống rác giúp cô. Hắn trực tiếp gửi bản thảo diễn thuyết lúc trước của mình qua. "Cậu tham khảo đi, sửa qua một lần rồi sau đó tôi sẽ xem lại." Đoàn Ngọc Vũ nhướng mày, đây là muốn để Ngọc Ngọc Miêu tự sinh tự diệt? Sao có thể chứ. Cậu cũng không lập tức quấn lấy Ân Tử Tấn, mà là chơi một trò chơi, cậu vẽ đại vài nét bút lên bản thảo diễn thuyết rác rưởi, giả bộ là mình đang sửa bản thảo, sau đó đặt bản thảo lên cái đùi tuyết trắng, chụp một tấm. Đoàn Ngọc Vũ nằm trên giường, chỉ mặc một cái quần đùi. Lông cậu rất ít, đôi chân dài gần như không có chút tỳ vết nào, da thịt lại màu hồng nhàn nhạt, làm người ta hận không thể bắt lấy đôi chân như bạch ngọc này, hung hăng liếm láp từ mũi chân đến bắp đùi. Nhưng cố tình phần trong đùi và bộ phận riêng tư lại bị một tấm giấy A4 chặn lại. Đoàn Ngọc Vũ gửi ảnh qua. "Sửa khó lắm luôn, đàn anh à, anh giúp em đi được không?" Đôi chân trắng như tuyết này chờ anh đến xem nè, Đoàn Ngọc Vũ không tin Ân Tử Tấn không động lòng. Quả nhiên, bên kia đã thay đổi thái độ. "Tôi sửa giúp cậu một lần trước, cậu xem có chỗ nào không hài lòng thì nói với tôi." Hừ, trai thẳng xấu xa, lúc trước thì kêu 'cậu tự sửa', giờ mới xem chân một cái là lập tức 'tôi sửa giúp cậu một lần trước, không được thì có thể sửa tiếp'. Trai thẳng à, điểm mấu chốt của anh ở đâu đây? "Sửa xong rồi." Tầm nửa tiếng sau, Ân Tử Tấn gửi một tấm ảnh chụp màn hình máy tính qua, bên trên là nửa trang bản thảo diễn thuyết, đã hoàn toàn không nhìn ra nửa dấu vết rác rưởi nào nữa, căn bản là một bản thảo tranh cử hoàn toàn mới. Hơn nữa viết từ góc độ của một cô gái là sinh viên nghệ thuật, câu chữ đi sâu vào lòng người, vô cùng có sức hút. Gì mà sửa xong rồi, anh cứ nói đại là 'anh đã viết cho em một bản mới' luôn đi. "Oa ~ đàn anh giỏi quá đi ~ anh cho em nha...... /Mèo nhỏ làm nũng/" Bên kia không nói lời nào. Viết xong lại chỉ chụp ảnh một nửa mà không gửi file qua, Đoàn Ngọc Vũ hiểu ngay. "Đàn anh ~ anh ơi ~ phải làm sao anh mới chịu cho em?" Sợ Ân Tử Tấn không dám nói yêu cầu quá phận, thế thì cắn câu lâu quá, Đoàn Ngọc Vũ lại đổ thêm lửa: "Chỉ cần có thể vào được Hội Học Sinh, làm gì em cũng đồng ý." "Xem chân." "Bỏ tờ giấy ra, chụp lại một tấm." Đơn giản vậy á? "Có thể nha, anh còn yêu cầu nào khác không?" Dưới sự dẫn đường của Đoàn Ngọc Vũ, cuối cùng Ân Tử Tấn cũng chịu đối mặt với con người thật của mình, đưa ra một yêu cầu rõ ràng. "Chụp cả quần lót được không?" "Có thể nha /mèo nhỏ thẹn thùng/" Hừ, muốn xem chân với quần lót của em gái à, biết hưởng quá nhỉ. Cũng may hôm nay Đoàn Ngọc Vũ mặc quần tam giác trắng, quần lót nho nhỏ ôm lấy cái mông cong vểnh, thít chặt tạo ra một đường hằn ngay bắp đùi, vô cùng sắc tình. Đoàn Ngọc Vũ chụp chân của mình, trần trụi, ngay cả ngón chân tròn xoe hồng phấn cũng lọt vào ống kính. Nhưng cậu chỉ chụp chút viền quần lót, nhích lên một chút là có thể nhìn thấy nơi riêng tư ngay, nhưng cậu cố tình ngừng ở chỗ này, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Đương nhiên không thể chụp lên trên nữa, lỡ như Ân Tử Tấn hỏi sao giữa hai chân em gái lại có một cái bọc thì tính sao? Đoàn Ngọc Vũ cẩn thận kiểm tra ảnh chụp, đôi chân thon dài thẳng tắp, một tay sờ không hết, lúc làm tình quấn chặt vào eo, lung lay theo động tác cắm rút, hoặc là đặt hai chân này lên đầu vai, theo mỗi cú thúc, chủ nhân của đôi chân chỉ có thể run rẩy không ngừng, khóc lóc xin tha. Phắc! Đoàn Ngọc Vũ cũng muốn cứng luôn, sao chân cậu lại có thể hoàn hảo như vậy. Ảnh chụp không có vấn đề gì, gửi. Nhưng đã gửi qua một lúc lâu mà vẫn không có hồi âm. "Làm sao vậy sao, anh không thích sao?" Đoàn Ngọc Vũ truy hỏi. Từ khi yêu cầu chụp ảnh với quần lót, hai người đều tự ngầm hiểu, không chọc thủng một tầng che đậy cuối cùng, toàn màn hình đều tràn ngập tình sắc của người trưởng thành. "Thích, cứng." Bên kia nói một câu đơn giản lại thô bạo, cho Đoàn Ngọc Vũ biết hắn thích bao nhiêu, sau đó lại bận tiếp. Lại qua hơn nửa tiếng sau, có vẻ như Ân Tử Tấn sửa xong rồi, bản chỉnh sửa cuối cùng cũng được gửi qua. Đoàn Ngọc Vũ cảm khái, đúng thật là người này cũng có chút thực lực, bản thảo viết vội thế mà cũng có thể hoàn hảo như vậy. Nói thế nhưng cậu cũng chẳng liếc thành quả lao động của Ân Tử Tấn thêm cái nào. Hôm nay đến đây thôi, cũng không thể cho hết ngon ngọt trong một lần. Em gái nên nói tạm biệt trước, đồng thời cũng tạo một bước đệm hoàn hảo cho những lần sau. "Đàn anh giỏi quá đi, giờ em đi học thuộc trước đây ~" "Sau này còn phải phiền anh chỉ em kỹ năng diễn thuyết nữa đó nha. Em cũng sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của anh. /mèo quyến rũ/" Nhưng Ân Tử Tấn lại truy hỏi: "Cậu thường xuyên chụp mấy loại ảnh này để trao đổi với người khác sao?" Đoàn Ngọc Vũ hoài nghi là anh ta muốn nói giao dịch, nhưng lại không tiện nói rõ ràng như vậy, vì thế nói trao đổi. "Không đâu anh ơi, em chỉ trao đổi với ———— người ưu tú giống như anh thôi ~" Anh rất ưu tú, nhưng nếu người khác cũng ưu tú thì cũng có thể, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, cũng làm hắn có cảm giác nguy cơ. Đoàn Ngọc Vũ cũng là trai thẳng, đương nhiên biết trai thẳng thích gì. "Ừm, ngoan. Có vấn đề gì thì tìm tôi là được." Đây hoàn toàn là thái độ dỗ trẻ con mà. Cậu còn nghi là Ân Tử Tấn vừa mới tuốt xong, nhưng cậu không có chứng cứ, không thể nói bậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]