Chương trước
Chương sau
Editor: Diệp Hạ
"Cậu sờ tôi làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của Đoàn Ngọc Vũ là muốn bào chữa cho mình.
Nhưng cậu không cãi được.
Bây giờ tay cậu vẫn đang sờ soạng bộ ngực của Ân Tử Tấn, chân quấn lấy thân dưới của hắn, khoảng cách giữa hai người cực gần, gần như toàn bộ cơ thể của cậu đều nằm trong lồng ngực Ân Tử Tấn.
......
Hiện tại cậu hoàn toàn không thể nói lại Ân Tử Tấn. Cậu vốn đã đuối lý trước mặt hắn, mà khổ nỗi Ân Tử Tấn lại có rất nhiều cách để bắt chẹt cậu, ngay cả đánh nhau cậu cũng không đánh lại Ân Tử Tấn.
Đoàn Ngọc Vũ thật sự không hiểu, sao lúc trước mình lại đi trêu chọc hắn làm gì?
"Hửm? Nói chuyện."
Ân Tử Tấn xoay người một cái, đặt Đoàn Ngọc Vũ ở dưới thân, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu trong bóng tối.
Còn đáng sợ hơn là khi hắn vừa đè lên, hạ thân hai người lập tức dán vào nhau, thậm chí còn cọ xát mấy cái.
Đoàn Ngọc Vũ.... cũng cứng.
Đêm nay cậu có uống chút rượu, vốn đã khá lơi lỏng, thân thể còn trẻ trung mạnh mẽ, lại chưa từng được nếm trải mùi vị của tình dục, hơn nữa hai lần có liên quan đến tình dục chân chính đều là bởi vì Ân Tử Tấn.
Một lần bị bắt rên cho hắn nghe, một lần khác thì rên khi bị hắn sờ.
Giờ lại bị cọ xát, dù là trai thẳng cũng phải cứng.
—— Đoàn Ngọc Vũ nói với bản thân như thế.
Thể trọng của Ân Tử Tấn hoàn toàn dồn hết lên người Đoàn Ngọc Vũ, cánh tay rắn chắc chống ở hai bên, sức mạnh và hình thể chênh lệch làm Đoàn Ngọc Vũ có cảm giác áp lực rất lớn, cậu muốn chạy thoát khỏi Ân Tử Tấn.
"Đàn anh, anh buông em ra trước đã......"
Vì muốn thoát, cậu vặn vẹo vài cái, sau đó lập tức đờ người, Ân Tử Tấn.... còn cứng hơn.
"Cậu sờ cho tôi cứng rồi muốn chạy?"
"Anh đã nói là sẽ không cưỡng hiếp em." Đoàn Ngọc Vũ cố gắng thuật lại những lời Ân Tử Tấn đã nói.
Trong phòng chỉ có cậu và Ân Tử Tấn, mà ý đồ của Ân Tử Tấn rất rõ ràng.
"Cưỡng hiếp?" Ân Tử Tấn cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng đỉnh hông, dương v*t cương cứng của hai người lập tức cọ xát, cùng là màu hồng phấn, cùng là nóng rực và cứng rắn.
Hai người đều cứng.
"Cái này gọi là cưỡng hiếp?"
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đoàn Ngọc Vũ, miêu tả ngũ quan tinh xảo của chàng trai, như đang vuốt ve châu báu trân quý nhất, lại như thợ săn đang ngắm nghía con mồi, suy nghĩ xem nên ăn từ chỗ nào.
Thậm chí còn chạm vào vành tai mẫn cảm và xương quai xanh của Đoàn Ngọc Vũ, làm cậu rùng mình một cái.
"Đàn anh..... Anh đừng sờ nữa......" Đoàn Ngọc Vũ run cả giọng, muốn giãy giụa lại sợ Ân Tử Tấn càng hưng phấn.
"Ngoan đi."
"Yêu cầu của tôi không cao, cậu sờ tôi cứng, cậu chịu trách nhiệm."
......
Thật đúng là đàn ông, vừa chạm đã cứng.
Đoàn Ngọc Vũ im lặng, cậu ngủ say chẳng biết sự gì, cái tay hư sờ người Ân Tử Tấn tùm lum.
Đúng thật là Ân Tử Tấn bị cậu sờ cứng.
Trong vài giây im lặng ngắn ngủi, Ân Tử Tấn đã đẩy hông đâm vào giữa hai chân Đoàn Ngọc Vũ, thậm chí dương v*t còn tạo ra một cái khe nhỏ hẹp sâu thẳm giữa kẽ mông chàng trai cách một lớp quần, quy đầu thăm dò ngoài miệng lỗ, kích động đến nỗi muốn mặc kệ quần lót rồi đâm thẳng vào.
Ân Tử Tấn lễ phép nói: "Cậu đốt lửa, không chịu dập thì đừng trách tôi không khách sáo."
Ân Tử Tấn ấn mạnh cậu xuống, va chạm kịch liệt và gấp gáp nói cho Đoạn Ngọc Vũ biết, nếu đêm nay cậu không ngoan, chắc chắn sẽ bị chịch.
"Anh hai à, đừng.... Sờ cho anh...... Tôi chịu trách nhiệm là được......"
Đoàn Ngọc Vũ run rẩy nâng tay chạm vào.
Sao lại thô đến vậy? Tuy rằng đã từng xem ảnh rồi, nhưng khi thật sự chạm vào mới biết là lớn bao nhiêu.
Màu hồng nhạt, nhưng một bàn tay của nam như cậu mà khó khăn lắm mới có thể nắm hết.
Hơn nữa, rất nóng, nóng đến nỗi lòng bàn tay cậu phát đau, Đoàn Ngọc Vũ không thể tưởng tượng nổi, nếu thứ này đâm vào trong thân thể người khác thì sẽ tra tấn người ta đến mức nào.
"Thích đến vậy? Chỉ nắm thôi chứ không động?"
dương v*t của Ân Tử Tấn kích động đến phát run, nhưng tên nhãi ranh này lại làm như không biết hầu hạ đàn ông, nắm lấy rồi ngẩn ngơ, nếu hắn mà nghẹn nữa, thật sự sẽ cưỡng hiếp tên nhóc này mất.
Đoàn Ngọc Vũ thở hắt hai tiếng, cuối cùng cũng bắt đầu vuốt ve dương v*t, ngón tay hầu hạ hành thân, lại an ủi hai túi trứng no đủ phía dưới.
Cậu cũng không có kỹ xảo gì, có khi để móng tay quẹt trúng, làm hắn đau đến hít hà một hơi, đồng thời cũng nắm nhéo đầu v* Đoàn Ngọc Vũ một cái, Đoàn Ngọc Vũ run rẩy, đành phải hầu hạ cẩn thận hơn.
Ân Tử Tấn im lặng đè trên người Đoàn Ngọc Vũ, thở gấp hưởng thụ.
Đột nhiên một âm thanh khàn khàn vang lên trong phòng, chứa đầy cảm giác xấu hổ: "Đàn anh, anh cũng sờ em với."
Đoàn Ngọc Vũ suy nghĩ cẩn thận, tóm lại là cậu phải hầu hạ Ân Tử Tấn, chỉ có một mình hắn sướng, thế là lỗ rồi còn gì.
Ân Tử Tấn cười khẩy một tiếng, không từ chối. Quần lót màu đen của Đoàn Ngọc Vũ bị hắn lột ra, sau đó bị chà lên ngực chàng trai mấy cái mới ném xuống đất.
Hiển nhiên Ân Tử Tấn giỏi hơn Đoàn Ngọc Vũ nhiều, hoặc cũng có thể là do tính tự chủ của Đoàn Ngọc Vũ không đủ, hai người sờ cho nhau chốc lát, ai cao ai thấp lập tức rõ ràng.
Đoàn Ngọc Vũ bắt đầu rên hừ hừ trong lòng bàn tay hắn, uốn éo còn mềm hơn con gái.
Ân Tử Tấn nuốt nước miếng, dứt khoát nắm chặt eo cậu, kéo cả người vào ngực, tay còn lại suồng sã di chuyển trên tấm lưng trắng nõn của chàng trai.
Xương bướm, xương sống, xương cùng, bàn tay lỗ mãng vuốt ve, Đoàn Ngọc Vũ càng nức nở hơn.
Cuối cùng bàn tay to lớn bao trọn cặp mông căng tròn, tham lam xoa nắn, hận không thể khảm cậu vào máu thịt mình.
Đoàn Ngọc Vũ vừa rên vừa run rẩy, Ân Tử Tấn không hề che giấu ý đồ xâm lược của mình, điều đó nói cho cậu biết, nếu đêm nay không nghe lời thì sẽ bị hắn tách chân ra chịch ngay.
"A......!"
Đoàn Ngọc Vũ tham lam đẩy cái eo nhỏ vào lòng bàn tay Ân Tử Tấn vài cái, sau đó lập tức nhũn người.
Đoàn Ngọc Vũ đắm chìm trong dư vị cao trào, cậu bắn rồi, mà dương v*t Ân Tử Tấn vẫn đang bị cậu nắm trong tay, là nắm một cách đơn thuần.
"Tiếp tục sờ, mình bắn rồi là mặc kệ tôi?"
"...... Em mỏi tay." Đoàn Ngọc Vũ thều thào. Vốn dĩ là cậu giúp Ân Tử Tấn trước, nào biết cuối cùng cậu đã bắn mà hắn vẫn chưa bắn.
Giờ tay cậu vừa mỏi vừa run, thật sự không muốn sờ soạng gì hết.
"Vậy cậu......" Mở chân ra để tôi chịch.
Ân Tử Tấn nuốt nước bọt, nuốt luôn câu nói đã đến bên miệng xuống.
"Vậy cậu kẹp chặt chân lại, tôi tự cọ."
......
Đoàn Ngọc Vũ cắn môi, khép đùi lại, kẹp dương v*t Ân Tử Tấn ở giữa.
Vòng eo khoẻ mạnh đẩy lên, đâm đến nỗi cả người Đoạn Ngọc Vũ lung lay, đùi trong bị cọ xát mạnh bạo, vừa nóng vừa đau lại hơi tê dại.
Đàn ông đều giống như vậy à? Bình thường thì đứng đắn lắm, nhưng lên giường là y như rằng biến thành chó điên động dục, chỉ biết thẳng lưng đâm về phía trước.
Đoàn Ngọc Vũ bị cọ đến không chịu nổi, mềm giọng nói xin tha.
"Đàn anh, đừng cọ, em đau......"
Ân Tử Tấn lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt chứa chút châm biếm, mới như vậy đã kêu đau, vậy sau này ở trên giường trừ khóc ra thì Đoàn Ngọc Vũ còn biết làm gì?
Yếu ớt như vậy mà còn trai thẳng cái gì, chỉ sợ lúc đâm vào người con gái, gái không khóc, cậu ta khóc trước.
"Đàn anh, được không?"
"Kẹp chặt vào, làm cậu sướng rồi còn muốn thế nào nữa?"
"Đau......"
Mẹ nó, mới vậy đã kêu đau, sớm hay muộn gì cũng chịch chết cậu.
"Tôi làm nhẹ lại."
Ân Tử Tấn lại chạm vào dương v*t của cậu lần nữa.
"Nhịn một chút, nhanh, làm cậu sướng thêm lần nữa."
"Đừng khóc."
Ân Tử Tấn nhìn đôi mắt ướt dầm dề kia, nếu khóc nữa ông đây sẽ không nhịn được.
Đoàn Ngọc Vũ không hiểu ánh mắt hắn, nhưng lại vô thức cảm thấy nguy hiểm.
Cũng may Ân Tử Tấn đã bắt đầu động tay, vì thế cậu vừa thoải mái kêu rầm rì, vừa kẹp chặt đùi để tên đàn ông khác vừa sờ vừa đâm.
Đùi bị cọ xát vừa nóng vừa tê, không trầy da chứ...... Khi nào Ân Tử Tấn mới xong...... Hắn thô như vậy, còn kéo dài như vậy, sau này ai mà muốn làm tình với hắn chứ...... Còn nói cái gì mà đâm đến bụng phồng lên......
Đoàn Ngọc Vũ thẫn thờ, đầu óc rối bời, cuối cùng cũng đợi được chất lỏng lan tràn trên đùi mình, thậm chí còn chảy theo bắp đùi vào cả rãnh mông.
Đoàn Ngọc Vũ:......
"Em muốn đi tắm."
Ân Tử Tấn lấy khăn giấy lau cho cậu.
"Sao lúc cậu bắn khắp người tôi không nói đi tắm đi?"
"Tắm xong lạnh cóng, cậu tự lên giường mình mà ngủ."
......
Vậy đâu có được, làm cũng làm xong rồi, tạo nét nữa cũng vô dụng, đêm nay Đoàn Ngọc Vũ bắt buộc phải ngủ trên cái giường này.
——
Điện thoại vang liên hồi, tối qua không biết lăn lộn đến mấy giờ, ngủ không đủ làm Đoạn Ngọc Vũ vừa mệt vừa cáu.
Cậu muốn ném điện thoại ra xa, nhưng bản thân lại bị giam cầm trong một vòng tay kiên cố, làm sao cũng không thoát được, chỉ có thể nghe nó kêu không ngừng.
Lát sau, Đoàn Ngọc Vũ thật sự không nhịn nổi nữa, đá một cái thật mạnh vào người đang ôm mình!
"Điện thoại!"
"Shhh......"
Cậu nghe thấy người nọ hít hà một hơi, nghiến răng cảnh cáo: "Sáng tinh mơ mà đá vào eo người khác? Đoàn Ngọc Vũ, cậu không muốn sống nữa đúng không?"
Cũng may là vẫn đi nhận điện thoại, Đoàn Ngọc Vũ mơ màng nghe thấy trợ giảng nói gì đó, sau đó Ân Tử Tấn đáp: "Chúng tôi ở lại chơi tiếp, mọi người về trước đi."
Cậu nhanh chóng thiếp đi lần nữa, căn bản không nghĩ đến việc mình đang nằm trong ngực Ân Tử Tấn.
Lúc tỉnh lại, Ân Tử Tấn ngồi ở mép giường hút thuốc, tay cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Đoàn Ngọc Vũ:...... Phắc.
Ký ức của tối qua dần hiện lên, người này giúp mình sướng ba lần hay là mấy lần gì đó.
Lúc bị Ân Tử Tấn cọ xát bắp đùi, người cậu đã nhũn cả ra, hoàn toàn không từ chối được.
Mà cậu cũng không thể từ chối, Ân Tử Tấn giúp cậu sướng, cậu chỉ có thể giúp lại.
Nhưng tay cậu đã mỏi hết chịu nổi, trừ mở chân ra để hắn cọ thì không còn cách nào.
Hơn nữa sau khi Ân Tử Tấn bắn xong còn thở gấp, đỏ mắt nhìn cậu, không có vẻ gì là thỏa mãn.
Tối qua cậu không nên uống rượu, cũng không nên ham thích khoái cảm Ân Tử Tấn mang đến.
Đoàn Ngọc Vũ bị ký ức dọa sợ, tối qua Ân Tử Tấn cực hưng phấn, giống như đã đèn nén lâu, y hệt dã thú khai trai.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, may là mình chỉ bị hắn cọ một hồi, nếu mà bị Ân Tử Tấn chịch thật, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Sáng tinh mơ, đầu óc Đoàn Ngọc Vũ hơi chậm chạp, tự nhiên bật thốt lên: "Không ngờ anh lại hút thuốc."
Ân Tử Tấn liếc cậu một cái, trở tay ấn tắt điếu thuốc.
"Không thích cứ việc nói thẳng." Đừng có nói kháy.
Đoàn Ngọc Vũ cứng họng, cậu có thích hay không thì liên quan gì đến Ân Tử Tấn?
Hơn nữa cậu vừa nói xong là Ân Tử Tấn dập thuốc ngay là thế nào?
Ân Tử Tấn lại không rối rắm chuyện này, mà bắt đầu vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nói:
"Người ta thích xem gà lớn."
"Rất thích cơ bụng của đàn anh nha."
"Hôm nay em mặc váy ngắn và quần tất đen nè."
"Đàn anh, muốn xem quần lót nhỏ của người ta không?"
Đoàn Ngọc Vũ:......
"Hửm? Đoàn Ngọc Vũ, thân là một thằng con trai mà lại gửi cho tôi mấy thứ này, cậu là gay à?"
"A? Em không phải!" Đoàn Ngọc Vũ vội vàng phủ nhận, cái khác thì không nói, nhưng cậu thật sự là trai thẳng.
"Tối qua cậu chủ động sờ tôi, sờ cho tôi cứng rồi lại kêu tôi sờ cho cậu, quyến rũ tôi, còn giả nữ gạ gẫm tôi lâu như vậy, giờ lại nói với tôi cậu là trai thẳng?"
"Đàn anh...." Đoàn Ngọc Vũ uyển chuyển nhắc nhở hắn: "Con trai giúp đỡ nhau không phải là chuyện bình thường sao, rất nhiều ký túc xá nam đều làm mấy chuyện này cho nhau mà."
Ân Tử Tấn cười: "Trừ tôi ra, cậu cũng đã từng giúp đỡ người khác?"
Chàng trai không mang mắt kính, đôi mắt lành lạnh sắc bén nhìn chằm chằm cậu, hơi rợn người.
Lại nữa, cảm giác bị khống chế này... Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mà dường như Ân Tử Tấn cũng không dám biểu hiện rõ ràng lắm.
Đoàn Ngọc Vũ có trực giác, nếu đáp án của cậu không làm hài lòng hắn, hắn sẽ chịch chết cậu ngay bây giờ.
Cậu ngoan ngoãn lắc đầu: "Trừ đàn anh ra em chưa từng giúp người nào khác."
Ân Tử Tấn ung dung gõ bàn, mỗi tiếng gõ đều như đánh vào lòng Đoàn Ngọc Vũ, làm thần kinh cậu căng thẳng tột độ.
"Tôi không biết chuyện này đối với cậu mà nói có bình thường hay không, nhưng cứng với một thằng con trai, còn cọ người cậu ta, cuối cùng bắn trên người cậu ta...."
"Với tôi mà nói, không bình thường."
"Cho nên, cậu phải giúp tôi chứng minh rằng chúng ta chỉ là 'giúp đỡ nhau', không có tình cảm. Nếu cậu gạt tôi đi cọ với thằng khác, trốn chạy, tôi sẽ có bóng ma với đồng tính luyến ái mãi mãi."
Ân Tử Tấn mỉm cười nhìn cậu.
"Đàn em à, nếu cậu không chịu trách nhiệm, thì đừng trách tôi bất công."
"Những thứ này đều là của cậu gửi cho tôi."
Quần tất đen, ngón chân tròn xoe, cặp đùi xinh đẹp, cái bụng mềm mại, lỗ nhỏ hồng nhạt khép mở......
"Như vậy, đầu tiên, cậu phải dọn ra ngoài ở với tôi. Nếu cậu không thích chỗ ở của tôi hiện tại, cậu cứ chọn một chỗ mới, tôi trả tiền."
"Cậu cần phải chứng minh cho tôi, tôi không cong, chuyện xảy ra giữa tôi và cậu đều là phản ứng sinh lý."
......
Đm, Đoạn Ngọc Vũ chửi thầm trong bụng.
Những câu Ân Tử Tấn nói đều như rất đúng rất hợp lý, nhưng rõ ràng là đang nhét chữ vào mồm người ta.
Khổ nỗi mình tự nguyện cũng được, không tự nguyện cũng được, bắt buộc phải giúp hắn giải quyết cái tâm bệnh này, nếu không Ân Tử Tấn có rất nhiều cách xử cậu.
Hơn nữa cơ bản là cậu không hề có đường sống, nếu Ân Tử Tấn thật sự cho rằng mình cong, cậu không gánh nổi cái trách nhiệm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.