Trong nhiều năm qua, Sầm Tây không thích đi bệnh viện khám bệnh. Theo như cô nhớ, ngoài lần bị sốt hồi lớp 10 được Chu Thừa Quyết bế đến phòng y tế trường, cô chưa từng có kinh nghiệm nằm viện nào khác.Thứ hai, hầu hết trẻ em đến bệnh viện đều có ba mẹ đi cùng, còn cô lẻ loi một mình, không khỏi ghen tị và cảm thấy chua xót.
Thứ nhất, việc này tốn khá nhiều tiền, chi phí cao vượt quá khả năng chi trả của cô.Vì vậy, ngày hôm đó sau khi bác sĩ làm xong kiểm tra thường lệ, cô theo thói quen hỏi một câu về cách làm thủ tục xuất viện, cần những giấy tờ và chứng từ gì, cô phải tìm cách chuẩn bị trước.
Thứ hai, hầu hết trẻ em đến bệnh viện đều có ba mẹ đi cùng, còn cô lẻ loi một mình, không khỏi ghen tị và cảm thấy chua xót.ết người có nhiều mạng người trong tay, giờ đây lại cũng có thể tỏ ra e ngại đối với một người.
Sầm Tây chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời này cô lại có cơ hội đoàn tụ với cha mẹ ruột.“Trước đây con ăn cái này có phản ứng gì không?
Cô tưởng mình là đứa trẻ bị chê bai và bỏ rơi, nhưng hóa ra không phải vậy.Lần này, Uông Nguyệt có ưu thế rõ rệt, bắt chước vẻ kiêu ngạo của Trình Khải Thiên lúc nãy, từng chữ một khoe khoang với ông: “Mẹ, mẹ, đỡ!
Ba cô chỉ vì giúp đỡ người khác trong lúc cấp bách mà bị kẻ xấu lợi dụng sơ hở, vô ý làm mất cô.“
Ông đã ân hận và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-qua-bao-thang-tram/3734758/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.