Cho đến khi trở về lớp học, thu dọn cặp sách, rồi rời khỏi tòa nhà giảng dạy, trên suốt quãng đường, Chu Thừa Quyết không nói thêm một lời nào với cô.
Sầm Tây cố ý vô tình đến gần anh, thiếu niên chỉ thờ ơ liếc nhìn cô một cái, rồi lạnh nhạt nói: “Đang chiến tranh lạnh, đừng đi theo tôi.”
Bước chân cô gái lập tức chậm lại.
Sầm Tây chưa từng gặp phải tình huống này, nhất thời cũng không biết nên ứng phó như thế nào.
Trước đây cô chưa từng có bạn tốt, những người xung quanh hoặc là coi thường hoàn cảnh gia đình cô, hoặc là ghét cô vì thành tích tốt, hầu như không ai muốn kết bạn với cô.
Ác ý công khai cô đã gặp nhiều rồi, hoặc là phớt lờ, hoặc là cắn răng chịu đựng, ngoài việc thỉnh thoảng phải chịu đựng sự trả thù về thể xác, hầu hết thời gian đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Thời gian của cô hầu như bị chiếm hết bởi vô số công việc không ngừng nghỉ, làm thế nào để sống sót mới là vấn đề lớn nhất của cô, căn bản không có dư thừa tinh lực để suy nghĩ về những điều khác ngoài sinh tồn, tình thân, tình bạn đối với cô đều xa lạ và xa xỉ.
Nhưng sau khi đến Nam Cao, một số điều đã âm thầm thay đổi rất nhiều.
Cô ít bị đói hơn, còn có thêm nhiều người bạn tốt thật lòng.
Tuy dì không thân thiết với cô, nhưng chỉ cần cô siêng năng, làm việc không sai sót, cũng hiếm khi phàn nàn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-qua-bao-thang-tram/3734697/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.