“Đôi khi đau đến mức không tiện làm gì cả.” Chu Thừa Quyết bổ sung thêm một câu.
“Cụ thể là làm gì không tiện?” Sầm Tây tin là thật, hơi nhíu mày: “Cậu chỉnh lại ống kính, tôi xem kỹ lại.”
Chu Thừa Quyết viết văn không giỏi, nhưng đối phó với những câu hỏi của Sầm Tây thì rất thành thạo: “Hôm qua định tự bôi thuốc, nhưng đau quá không làm được, chắc phải nhờ người khác giúp mới được, mà nhà lại không có ai.”
Thấy Sầm Tây không nói gì, Chu Thừa Quyết lại giả vờ thở dài: “Nhưng tôi không sao, đau thì đau thôi, chỉ là chịu đựng vài ngày, chỉ là không biết không bôi thuốc có khỏi được không.”
“…”
Sầm Tây từ nhỏ đã đứng trên ghế đẩu trước bếp để kiếm sống, lúc nhỏ còn chưa thành thạo những việc này, bị bỏng cũng là chuyện thường, cô đã nếm trải vô số lần đau đớn đó, nên hoàn toàn không nghi ngờ lời Chu Thừa Quyết nói.
Cô suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Hay là ngày mai tôi giúp cậu xem thử xem?”
Chu Thừa Quyết khẽ nhếch môi, giọng nói không có gì dao động: “Cũng được.”
“Sao đột nhiên cậu thích nấu ăn vậy?” Cô gái vừa nhìn chằm chằm vào màn hình để xem xét mức độ bỏng trên cánh tay anh, vừa nói nhỏ: “Nhà cậu cũng không cần cậu làm những việc này…”
“Sau này sẽ cần.” Chu Thừa Quyết thản nhiên nói.
Sầm Tây không suy nghĩ nhiều, cũng không khuyên anh từ bỏ, chỉ đề nghị: “Vậy sau này cậu có thể mặc áo dài tay khi nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-qua-bao-thang-tram/3734691/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.