Vừa tắt cuộc gọi video với Giang Lan Y, Sầm Tây định trả lại túi đồng phục cho Chu Thừa Quyết: “Sao cậu không trả lại đi? Trả lại sẽ tiết kiệm được khối tiền đấy.”
“Giặt rồi mới phát hiện ra, không trả được nữa.” Thiếu niên mở túi ra, lấy một bộ từ bên trong: “Không tin thì cậu ngửi thử đi.”
Đúng là vậy thật, lúc vừa thử đồ cô đã cảm thấy, mùi của hai bộ đồng phục này giống hệt mùi hương cam nhàn nhạt thường thấy trên người Chu Thừa Quyết.
“Được rồi.” Sầm Tây thuần thục gấp quần áo lại ngay ngắn, bỏ vào túi: “Vậy thì tôi…”
“Đừng có nghĩ đến chuyện đưa tiền cho tôi, cậu cứ mang chúng đi, đừng để mẹ tôi nhìn thấy nữa là tôi cảm ơn trời đất rồi.” Chu Thừa Quyết biết tính cô, cũng biết cô định nói gì, không cho cô cơ hội: “Coi như tôi cầu xin cậu đấy.”
“Được thôi.” Sầm Tây lập tức dừng lại: “Vậy, không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây.”
Chu Thừa Quyết tiện tay bật công tắc đèn tường vài cái, thấy xung quanh vẫn tối om, không đồng ý: “Chờ một lát rồi hãy về, đợi có điện rồi hẵng nói.”
Sầm Tây vội nói: “Không sao đâu, tôi không sợ tối.”
“Phải có điện thì thang máy mới chạy được.” Chu Thừa Quyết dẫn cô về ghế sô pha rồi ngồi xuống: “Chẳng lẽ cậu muốn đi thang bộ xuống à?”
“Được mà, tôi cũng có thể đi thang bộ.”
“Được cái gì mà được, đây là tầng ba mươi sáu đấy, còn muốn giữ đầu gối không hả?” Chu Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-qua-bao-thang-tram/3734678/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.