Niên Nhĩ Lạc: "Muốn lấy chồng mà ông trời không có cho."
Lương Thy San ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay, Phác Trí Mẫn cũng liếc mắt nhìn qua, sau đó cũng không có phản ứng gì nhiều.
Mộc Huyền Trang ăn nguyên cả bó hoa vào mặt, đau đớn nhíu mày cầm hoa lên, nhìn về phía sân khấu, thấy Lạc Kim Bối đang chấp tay, ánh mắt đáng thương nhìn về phía cô ta.
Trời ơi trời chưa có người yêu mà!
Bên bàn phù rể cũng đang có một ánh mắt liếc nhìn về phía bên này, mà ánh mắt đó lại nhắm thẳng vào Mộc Huyền Trang.
Hôn lễ kết thúc, ai về nhà nấy, Niên Nhĩ Lạc thở dài đứng dậy, đi chưa được mấy bước thì bỗng dưng bị nhấc bổng lên rồi vác đi.
"Mẫn Doãn Kì anh muốn kiếm chuyện với em hả?"
"Đâu có, em đi chậm quá nên anh bế em lên cho nhanh thôi mà." Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên của Niên Nhĩ Lạc nói như lẽ đương nhiên.
Niên Nhĩ Lạc: "@#₫&$€£!?"
Mẫn Doãn Kì để mặc cho Niên Nhĩ Lạc mắng, ôm cô đi về phía xe sau đó nhét cô vào trong, bản thân vòng qua ghế lái rồi ngồi vào.
"Nàng có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau hay không?" Mẫn Doãn Kì khởi động xe, lên tiếng hỏi Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra gì đó rồi quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Ở trường, hôm đó em đi mua bimbim xong rồi anh thấy em đẹp quá nên thích em đúng không?"
"..." Mẫn Doãn Kì có một cục bông rất rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300580/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.