"Bé yêu, anh rất thích dáng vẻ này của em." Mẫn Doãn Kiệt dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Niên Nhĩ Lạc, sau đó nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Niên Nhĩ Lạc cũng ngoan ngoãn để cho Mẫn Doãn Kiệt nắm tay, trong lòng đang thầm suy toán nhiều thứ.
Đến đoạn đã đi ra được bên ngoài, Niên Nhĩ Lạc suy xét xung quanh một chút, trong lòng đếm ngược 3 2 1 rồi sau đó vung tay ra.
Bà nội nó, vung tay không được!
Mẫn Doãn Kiệt nắm chặt tay của Niên Nhĩ Lạc, cảm nhận được sự vùng vẫy của cô liền mỉm cười, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, bĩu môi.
"Làm cái gì đó?"
"Làm gì đâu, lắc tay thôi à." Niên Nhĩ Lạc cười hì hì sau đó tiếp tục cùng anh ta bước đi.
Nhưng cô không thể đứng yên chịu chết như này được, vì thế liền lần nữa nâng tay lên, mà tay của Mẫn Doãn Kiệt cũng theo đó được kéo lên ngang bằng với mặt của Niên Nhĩ Lạc. Chỉ chờ có thế, cô liền hé môi cắn lấy tay anh ta.
Vậy mà Mẫn Doãn Kiệt vẫn không buông tay!
"Gì đây?" Mẫn Doãn Kiệt để yên cho Niên Nhĩ Lạc cắn, chỉ liếc mắt nhíu mày nhìn cô.
Niên Nhĩ Lạc buồn bã nhả tay Mẫn Doãn Kiệt, cô bĩu môi cười muốn rơi nước mắt.
"Đâu có gì. Tại em thấy cái này hay hay nên làm."
Mụ nội nó lý do gì vậy hả?
Mẫn Doãn Kiệt nghe xong cũng không nói gì, chỉ đưa tay véo lấy má Niên Nhĩ Lạc, cưng chiều nói.
"Khi nãy em bảo tay anh dơ mà? Sao giờ lại cắn?"
"Nhân cách thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300573/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.