"Việc Mẫn Doãn Kì đính hôn với con kia tôi không có liên quan đến Lạc Lạc nhà tôi, mắc mớ gì tôi phải kể cho cậu ấy?" *Bụp* "Niên Nhĩ Lạc!" Lương Thy San nghe thấy tiếng động, quay đầu đã thấy Niên Nhĩ Lạc ngã xuống đất liền hoảng hốt cúp máy, sau đó thì chạy qua. Niên Nhĩ Lạc cảm thấy bây giờ cả cơ thể của cô như không còn sức lực nữa. Câu nói kia như một tia sét đánh mạnh lên cơ thể của cô, từng chút một khiến nó chết dần. Sau đó Niên Nhĩ Lạc mơ mơ hồ hồ, thần trí không ổn định, cứ như thế mà ngất đi. Lúc Niên Nhĩ Lạc lần nữa mở mắt đã là chuyện của hai tiếng sau, cô cố gắng cử động cơ thể, phát hiện cả chân tay đều vô cùng đau đớn. Lương Thy San ngồi bên cạnh xanh mặt nhìn Niên Nhĩ Lạc, trông thấy cô đã tỉnh thì quay người qua, nhỏ giọng hỏi cô. "Lạc Lạc, cậu thấy trong người bây giờ sao rồi?" Trong người á? Chỉ có đau đớn, buồn bã mà thôi. Bao nhiêu phiền muộn bây giờ đều đang đánh mạnh vào lòng cô. Ba thì ngưng hoạt động công ty, mẹ thì từ khi về Trịnh gia một tin tức cũng không có, mà người cô yêu giờ đây đã sắp cùng người khác đính hôn. Niên Nhĩ Lạc rất muốn khóc, nhưng cô không thể khóc được nữa. Lương Thy San thấy Niên Nhĩ Lạc không trả lời thì càng lo lắng hơn, liên tục hỏi cô như thế nào, cảm thấy ra sao? Nhưng Niên Nhĩ Lạc không trả lời, chỉ nâng đôi mắt đau buồn lên nhìn Lương Thy San, mấp máy môi. "Khi nào Doãn Kì đính hôn vậy?" Lương Thy San nghe Niên Nhĩ Lạc hỏi như thế thì không muốn trả lời, cô nàng quay mặt đi lảng tránh câu hỏi của cô. Thế mà Niên Nhĩ Lạc lại run rẩy đưa bàn tay đang đau nhức của cô qua túm lấy ảo của Lương Thy San, nhỏ giọng. "San San, làm ơn trả lời mình đi." "Xin cậu đấy." "Là ngày mai." Lương Thy San thấp giọng, cô nàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của Niên Nhĩ Lạc ra xoa xoa, đôi mắt lộ vẻ đau thương. "Mình muốn đến đó." Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng mở miệng. "Để làm gì chứ?" "Mình muốn thấy anh ấy lần cuối, trước khi anh ấy mãi mãi thuộc về người khác." [...] Sau một đêm nài nỉ van xin, đến mức Niên Nhĩ Lạc gần như quỳ lạy Lương Thy San thì cô nàng mới đồng ý để cô đến tiệc đính hôn. Niên Nhĩ Lạc không thể đi lại, bởi sau ngày hôm qua khi ngã xuống đất, chấn thương của cô đã nặng trở lại, cho nên cô chỉ có thể ngồi xe lăn. Lương Thy San trang điểm nhẹ nhàng cho Niên Nhĩ Lạc khiến cô nhìn không quá xanh xao, cuối cùng thở dài mang cô ra xe rồi chạy đến lễ đường. Đến nơi, Lương Thy San đỡ Niên Nhĩ Lạc ra xe lăn rồi đẩy vào trong, bởi có quyền hạn của Phác gia cho nên cô nàng có thể ra vào tùy thích, hơn hết là được mang theo cả người ngoài. Niên Nhĩ Lạc ngước nhìn xung quanh nơi này, khắp được trang trí vô cùng sa hoa lộng lẫy, nhìn rất sang trọng. Ngay trên cổng lớn của đại sảnh được treo thêm bức ảnh, mà người trong ảnh chính là Mẫu Doãn Kì, đứng bên cạnh là vị hôn thê của hắn. Rất xinh đẹp, mang theo loại sức hút rất khó có thể diễn đạt thành lời. Giờ phút này khi nhìn tấm ảnh đó, Niên Nhĩ Lạc lại cảm thấy trái tim mình đang dần vỡ nát. Là cô đã phụ bạc hắn, rồi giờ đây cô đang đau khổ vì cái gì cơ chứ? Đáy lòng có gì đó nặng trĩu, mà nó đang dần nhấn cô xuống tận cùng của sự đau thương. Rất đau, rất khó thở. Nhưng Niên Nhĩ Lạc vẫn cố tỏ ra bình thản, như không có chuyện gì xảy ra. Lương Thy San đẩy Niên Nhĩ Lạc vào bên trong rồi đến phía của khách mời, sau đó để cô ngồi bên cạnh mình. Giờ làm lễ đã đến, cánh cửa lớn kia từ từ mở ra, Mẫn Doãn Kì dáng vẻ lạnh nhạt bước vào, bên cạnh là vị tiểu thư xinh đẹp kia, tay cô ấy đang khoác lên tay hắn. Cả hai đứng gần nhau, tạo ra một loại mị lực vô cùng cuốn hút. Niên Nhĩ Lạc ngây ngốc nhìn gương mặt của Mẫn Doãn Kì, hắn đã ốm hơn trước rất nhiều, đôi má bánh bao cũng dần biến mất, điều này lại khiến cô càng xót xa. Nhưng khi thấy hắn và vị tiểu thư kia trao nhau chiếc nhẫn đính ước, Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng cảm thấy lòng cô thanh thản đến lạ, giống như mọi việc đều đã buông xuôi cả rồi. Có lẽ, anh và cô ấy xứng đôi hơn... Em bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế xấu xí, một kẻ vô dụng đã phụ bạc anh. Cho nên hãy quên em đi, sống một cuộc sống tốt hơn, anh nhé? Lương Thy San cũng thức thời nhận ra tâm trạng của Niên Nhĩ Lạc, vì liền nói với Phác Trí Mẫn rằng cô nàng đang có việc rồi mang cô rời đi. Trên đường trở về, tinh thần của Niên Nhĩ Lạc có vẻ tốt hơn, cô nói với Lương Thy San rằng bản thân có hơi nhớ nhà cho nên muốn cô nàng đưa mình về nhà, ngủ một giấc rồi sẽ trở lại bệnh viện. Lương Thy San cũng không nghi ngờ gì nhiều, lập tức lái xe đưa Niên Nhĩ Lạc về nhà của cô, mang cô lên phòng rồi dỗ cô ngủ, đợi cô thiếp đi thì bản thân mới ra ngoài mua đồ ăn. Quán ăn cũng sát bên, đi tầm 5 phút là tới. Tầm 10 phút sau, Lương Thy San trở về mang theo một phần cháo cho Niên Nhĩ Lạc, đợi cô dậy rồi cho cô ăn. Sau đó lại quay trở lại phòng ngủ. Nhưng Lương Thy San không biết rằng, khi cô vừa ra khỏi nhà, Niên Nhĩ Lạc đã điên cuồng tìm kiếm lọ thuốc an thần, sau đó một hơi uống hết cả lọ cùng một lúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]