Niên Nhĩ Lạc mang nước, khăn giấy và băng keo cá nhân chạy qua chỗ Lạc Kim Bối, sau đó tỉ mỉ lau vết thương cho cô nàng.
Vết thương cũng không nặng lắm, nhưng lên làn da trắng nõn của Lạc Kim Bối thì vô cùng thảm hại.
"Đau không Bối Bối?"
Lạc Kim Bối gật đầu, sau đó im lặng nhìn về xa xa, ngó qua ngó lại một hồi thì cô nàng nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ giơ tay lên.
"Thái Hanh, bọn tôi bên này."
Kim Thái Hanh vừa nghe thấy giọng của Lạc Kim Bối liền quay đầu, sau đó rất nhanh chạy qua, theo sau là Mẫn Doãn Kì.
"Bối Bối, em không sao chứ?" Kim Thái Hanh nhìn thấy vết thương của Lạc Kim Bối thì lo lắng hỏi.
Lạc Kim Bối chán ghét nhìn Kim Thái Hanh, sau đó dang tay về phía Mẫn Doãn Kì, bĩu môi.
"Anh mau mau cõng em."
Niên Nhĩ Lạc tất nhiên cũng đồng ý về việc này, thứ nhất vì Kim Bối còn đang giận Kim Thái Hanh, thứ hai thì Mẫn Doãn Kì và cô nàng là anh em cho nên rất là ổn luôn.
Nhưng Mẫn Doãn Kì hình như không muốn, hắn đi ngang ôm lấy eo Niên Nhĩ Lạc một phát bồng cô lên rồi bước đi, để Lạc Kim Bối ngồi ngây ngốc trên ghế đá.
Kim Thái Hanh muốn cõng Lạc Kim Bối, nhưng còn chưa kịp mở lời cô nàng đã đứng dậy đi một mạch về phía Mẫn Doãn Kì và Niên Nhĩ Lạc.
Kim Thái Hanh buồn buồn nhìn Lạc Kim Bối, âm thầm siết chặt tay sau đó đi theo bọn họ.
Cả bọn kéo nhau đi tìm nhóm Phác Trí Mẫn, dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300532/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.