"Ưm..."
Niên Nhĩ Lạc đau đớn nhíu mày, cô nheo mắt từ từ ngồi dậy, cả cơ thể đều đau không chịu được.
Cô chậm rãi mở mắt, đợi đến khi đã nhìn rõ ràng mới hốt hoảng.
Đây là đâu chứ?
Mọi người xung quanh đi qua đi lại ai cũng nhìn Niên Nhĩ Lạc sau đó trộm cười, mà những người này hơn hết đều mặc y phục của người cổ đại.
Niên Nhĩ Lạc nhớ rõ bản thân đêm qua còn cùng Mẫn Doãn Kì ngồi trên giường chơi game, vậy mà nay lại ở chỗ này.
Cô đưa tay lên nhéo má, cảm giác đau nhức lan ra cả mặt khiến cô choàng tỉnh.
Không phải mơ...
Đ* má xuyên không hả trời?
Lại còn lạc vào chợ nữa, tuyệt!
Niên Nhĩ Lạc ngơ ngác nhìn xung quanh, cho nên cũng không kịp để ý nên bị người khác đi ngang qua vấp trúng, sau đó đè bẹp lên cô.
"Ui da."
Nam nhân đội nón lá kia quay đầu nhìn cô, trên mắt phải còn có một vết thẹo siêu lớn khiến cô nhìn vào mà giật mình.
Nhưng mà...
"Mẫn Doãn Kì, anh cũng xuyên không sao? Nhưng mà từ khi nào anh lại bị người ta rạch mặt như thế?"
Nam nhân đội nón nhíu mày, hắn liếc nhìn Niên Nhĩ Lạc, thấp giọng.
"Ngươi là ai? Sao biết tên của bổn Vương gia?"
Niên Nhĩ Lạc muốn đấm cho Mẫn Doãn Kì vài cái, cô liếc xéo hắn, gằn giọng.
"Lại Vương gia, chơi chưa chán hả? Đánh anh bây giờ!"
Mẫn Doãn Kì không muốn nhiều lời với nữ nhân xa lạ này, hắn đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Niên Nhĩ Lạc kéo lại.
"Chết tiệt! Ngươi buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300525/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.