"Niên Nhĩ Lạc..."
Niên Nhĩ Lạc nghe cậu ta gọi liền thu lại sắc mặt, cô quay phắt mặt đi không muốn chú ý tới cậu ta nữa.
Nhưng có vẻ cậu ta không muốn bỏ qua việc này liền đưa tay qua nắm lấy tay của Niên Nhĩ Lạc kéo qua, mặt đối mặt với cậu.
Quan sát một hồi, cậu ta liền nở nụ cười vui vẻ.
"Em đúng là Niên Nhĩ Lạc rồi."
"Ừ. Thì sao?" Niên Nhĩ Lạc không phủ nhận, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Sau đó, cô nhìn thấy sự ngây người của cậu bạn này.
Niên Nhĩ Lạc chán ghét liếc lạnh một cái, sau đó hất tay ra, lạnh nhạt đi ra khỏi chỗ đang đứng.
Mẫn Doãn Kì lúc này đã lấy xe xong, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Niên Nhĩ Lạc liền nở nụ cười ngọt ngào, bước xuống mở cửa xe cho cô.
Niên Nhĩ Lạc nhìn thấy Mẫn Doãn Kì, tâm tình đang khó chịu lập tức bình ổn trở lại, cô mỉm cười chạy lại phía hắn.
"Vương phi, mời nàng lên kiệu." Mẫn Doãn Kì cúi người, làm dáng vẻ hoàng tử lịch thiệp mời Niên Nhĩ Lạc.
"Anh đừng có dùng cái danh xưng này nữa mà. Bộ anh thích phim cổ trang lắm hả?" Niên Nhĩ Lạc vừa vào xe vừa trách móc.
Mẫn Doãn Kì đợi Niên Nhĩ Lạc vào xong cũng đi qua bên ghế lái bước vào, sau đó cười cười nhìn cô.
"Em không thấy như vậy rất tình thú hay sao?"
"... Anh nói kiệu mà ngươi bưng kiệu đâu?" Niên Nhĩ Lạc không biết trả lời như thế nào cứ thế đánh trống lãng.
"Đợi chút anh kêu bốn người ra bê bốn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi-trum-truong/1300502/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.