Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55
Chương sau
Sau 3 tiếng đồng hồ vật vã trong phòng sinh, Hoàng Phong hạnh phúc bế trong tay tiểu thiên thần bé bỏng. Nhưng nhanh sau đó, anh đưa bé con cho Cẩm Hạnh vừa mới tới. Đi đến bên Hạ Trâm, anh hôn xuống gò má cô một cái. Không biết từ lúc nào, một giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống. Anh khóc, lần thứ hai anh rơi lệ vì một người. Suốt quá trình vợ sinh, Hoàng Phong chứng kiến hết tất cả. Anh là người chịu đau cùng với cô. Cả bàn tay anh chi chít những vết cắn ngang dọc, cào cấu. Nhưng làm sao mà đau bằng cô, anh chỉ cắn răng hận không thể chịu thay hết nỗi đau đớn của vợ mình. Cô khi ấy, thật là một người phụ nữ trên cả tuyệt vời. Phải chăng, đó là bản năng của người mẹ, một người mẹ khát khao sự sống cho con. Chính vì lý do đó, chính vì quá thương cô, khâm phục cô, nước mắt anh vô thức chảy. Hạ Trâm mệt mỏi, vẫn gắng gượng gạo nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà cô cứ rưng rưng, tay lau nước mắt trên mặt anh hỏi: - Chồng, em giỏi lắm đúng không? - Phải, bảo bối của anh là tuyệt nhất... Vợ à, hai bố con anh sẽ bảo vệ em... Cảm ơn em, Trâm Trâm... - Con... em muốn nhìn con... Anh quay lại, đón lấy bé con trong tay Cẩm Hạnh đưa cho cô. Hạ Trâm khóc, cô ôm lấy tiểu thiên thần của mình. Cô được làm mẹ rồi. Ba người lớn nhỏ nhà Hoàng Phong ôm nhau hạnh phúc. Cẩm Hạnh nhanh tay chụp được bức ảnh. Đó là kỷ niệm quan trọng nhất của họ... Hạ Trâm được chuyển đến phòng hồi sức. Cả buổi cô chăm chăm nhìn bé con đang ngủ trong tay. Chẳng hiểu sao, khi nhìn gương mặt đáng yêu này, cảm giác an bình trỗi dậy. Hoàng Phong cầm trên tay chiếc khăn mỏng, bước vào lau mặt cho cô. Thoáng thấy ánh mắt đượm buồn, anh hiểu. Ngồi xuống ôm cô vào lòng, anh nói: - Ba mẹ vợ có chuyến công tác ở Dubai nên chưa thể về. Đừng buồn nhé, anh luôn ở bên em. Anh biết, em nhớ ba mẹ rồi... - Không đâu... Khi sinh xong, em chợt thấu hiểu rằng, làm mẹ chẳng dễ dàng gì. Mang nặng đẻ đau, đứt từng khúc ruột để mong con chào đời... Rồi nuôi nấng, dạy bảo, chở che. Mẹ Tuyết yêu thương em lắm... lúc nào cũng giúp em hoàn thiện bản thân mình. Mà... con gái lớn lên, chẳng thể bên mẹ chăm sóc, báo đáp công dưỡng giục. Thời gian qua... em vô tâm với ba mẹ quá rồi... Anh đau lòng nhìn cô. Một phần cũng là do anh, không thường xuyên đưa cô về nhà. Chợt nghĩ ra gì đó, Hoàng Phong liền lấy máy điện thoại ra. Bắt đầu gọi video call cho ba mẹ vợ. Ngô Tuyết nghe tin con gái sinh, lòng bất lực không thể về nước ngay bây giờ. Bỗng nhận được cuộc gọi của con rể. Bà vui mừng mắt máy. Hình ảnh gia đình Hạ Trâm đập vào mắt bà. Ôi, nhìn cháu trai của bà kìa. Cưng quá! - Con chào mẹ! - Hai vợ chồng anh đồng đều chào - Ừ. Mẹ đây. Tiểu Trâm, con có đau lắm không? Con có mệt không? Bé con thế nào? Mẹ sốt ruột lắm... - Mẹ, con không sao. Vẫn tốt ạ. Mẹ biết không, anh Phong trong phòng sinh với con đấy. Mẹ xem, tay anh ấy rướm máu vì con cắn rồi... Bé con rất khỏe mạnh, em được 4 cân tròn đấy ạ. Vừa mới đưa ra em không khóc đâu, con còn tưởng bé con thế nào... Bác sĩ phải nạt vào mông em mới khóc đấy. Đúng là con trai, rất dũng cảm... Nghe Hạ Trâm đủ sức thao thao bất tuyệt, Ngô Tuyết và Hoàng Phong được trận cười. Lòng bớt lo lắng lại. Cô nhờ tập yoga dành cho bà bầu, đi dạo rèn luyện sức khỏe thường xuyên nên chỉ mệt mỏi lúc đầu. Nghỉ ngơi một chút liền khỏe lại. Máy được Hoàng Phong di chuyển đến trước mặt bé con. Anh không để gần màn hình, như thế có thể ảnh hưởng tới trí não của con. Cười nhẹ, Hoàng Phong nói: - Mẹ thấy cháu rồi chứ? - Rồi, mẹ thấy rồi. Ai za, cháu trai thật khỏe mạnh. Tiếc cho lão Hạ không có ở đây. Tiểu Phong à, con vất vả rồi nhỉ!? Ngô Tuyết mải mê ngắm nhìn cháu trai qua màn hình điện thoại. Khoảng cách không thể chia rẽ bà gặp cháu. ------------------------------------------- Hạ Trâm cùng bé con được đưa về nhà. Mọi thứ đều tiến triển rất tốt. Mẹ con Hạ Trâm được Hoàng Phong chăm sóc cặn kẽ, thấu đáo dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Trực lẫn Cẩm Hạnh. Tối đến, anh đảm đang tranh quyền ru ngủ con của vợ. Hạ Trâm cười hạnh phúc nhìn chồng bế bé con, đi đi, đi lại trong phòng. Chợt nhớ đến việc quan trọng, cô hỏi anh: - Chồng, chúng ta vẫn chưa... - Con sẽ tên là Hoàng Thiên! Hoàng Phong cướp lời vợ. Anh biết cô muốn đề cập đến tên của con. Suy nghĩ về cái tên này, anh không nghĩ nhiều lắm. Đơn giản, vì nó ý nghĩa đối với vợ chồng anh. Lần đầu gặp cô, trong đầu liền nghĩ đến " Thiên thần là có thật " Càng về sau, khi hai người yêu nhau rồi, anh biết người bên cạnh rất đỗi quan trọng. Là cuộc đời, số phận, và là bầu trời trong xanh, ngây ngô nhất. Và con của họ, chính là thiên sứ bé bỏng do cô mang đến. Hạ Trâm cảm thấy tên này rất hợp với bé con. Cô nhẩm đi nhẩm lại: - Hoàng Thiên... Tiểu Thiên... Chậm chạp đi tới bên anh, cô nựng tay bé con nói: - Em của mẹ à... Con là Hoàng Thiên nha... Mẹ yêu Hoàng Thiên nhất nè... Ai kia đang bị cho ăn bơ, vờ hờn dỗi lên tiếng: - Trâm Trâm, có con rồi không còn quan tâm anh nữa sao? - Đâu có... Anh và con đều là nhất. Miệng trả lời anh, nhưng mắt và tay cô đều hướng về Hoàng Thiên. Đã thế, cô còn ngang nhiên ôm hôn một người con trai khác trước mặt anh. Đây là suy nghĩ của Hoàng Phong hiện giờ. Đúng là có chững chạc, trưởng thành bên ngoài, nhưng hễ bên cạnh cô, anh bằng lòng làm gã trẻ con. Tha hồ làm nũng, bắt nạt cô vô điều kiện. Bé con bắt đầu ngủ, vợ chồng Hạ Trâm lên giường. Cô ôm anh nói: - Em phải ngủ để có sức chăm Tiểu Thiên... - Có ai làm gì em đâu mà phải trình bày. - Anh tỉnh bơ đáp - Gì... làm gì là làm gì... Em... em không phải là trốn làm thịt đâu nhé. Em hoàn toàn là vì con, không bậy bạ như anh nghĩ đâu. Hoàng Phong buồn cười cô vợ nhỏ. Đã có con rồi mà vẫn còn có thể ngây thơ dính bẫy anh thế này. Thắt tay ôm cô chặt lại, anh cúi đầu xuống hỏi: - Ồ, anh có nghĩ như thế đâu? Vợ đây là tự nói ra. Con người em đúng là đen tối... - Sao? Anh mới đen tối... Em... ngủ đây... không so đo với anh nữa... Anh cười nhìn cô loay hoay trong lòng. Mắt vừa nhắm lại được một chút, tiếng oa oa khóc của bé con vang lên. Hạ Trâm ngồi dậy tới giường nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng bế lên. Cô ngồi xuống giường lớn, vén áo cao cho Tiểu Thiên bú sữa. Ai za, không biết ai đằng sau thèm được như vậy. Kiềm chế! Kiềm chế! Phải kiềm chế! Con là số 1, phải nhường cho con! Hoàng Phong tự dặn bản thân mình như vậy, nhưng mà... - Ái! Hạ Trâm giật mình khi một bên ngực bị anh ngậm lấy. Cô khẽ đưa người ra sau, nói với anh: - Chồng buồn cười thế... Không được làm nhiều vậy... Hư quá rồi đấy! Không thể tưởng tượng nổi anh có thể " tranh " với con được. Hoàng Phong bị vợ từ chối, thẫn thờ nằm ngả ra giường. Chấn chỉnh tinh thần lại, anh ngồi dậy cười trừ nhìn cô. Bào chữa cho mình: - Vợ, anh xin lỗi. Một giây không kiềm chế được. Nào... để anh bóp vai cho vợ đỡ mỏi nhé! - Anh ấy mà, mọi người còn tưởng lạnh lùng, nghiêm túc lắm... Xem ra, không nên nhìn nhận vẻ bề ngoài mà đánh giá. - Ai bảo vợ anh cưng quá mà. Chờ em hồi phục lại một chút, xem anh phạt thế nào.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55
Chương sau