Hoàng Phong ôm chặt Hạ Trâm, truyền hơi ấm từ người sang cho cô, anh biết cô sợ lạnh. Hạ Trâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, cô nhắm mắt, im lặng không trả lời anh. Hoàng Phong lại tiếp tục hô hấp nhân tạo cho cô, sau đó lại nhấn ngực.
Làm thế liền hồi 3 phút, Hoàng Phong thở dốc vò đầu. Tại sao cô không tỉnh? Anh phải cứu cô, cô không được bỏ rơi anh. Anh định rời lên ghế xe trước thì nghe tiếng ho nhẹ. Anh nhìn Hạ Trâm, dựng cô ôm vào lòng, anh vuốt lưng cô, nói:
- Trâm Trâm, tỉnh lại đi em. Anh đây... nào...
Hạ Trâm dần dần mở mắt ra, cô ho sặc sụa. Hoàng Phong vui mừng, ánh mắt anh nhìn cô chan chứa yêu thương. Thật may quá, cô không việc gì. Anh cầm tay Hạ Trâm, xoa nắn, lời nói của anh đầy tâm sự:
- Cảm ơn vợ, em thật sự tỉnh rồi.
- Anh... Phong... em...
Chưa kịp nói xong, Hạ Trâm thiếp đi. Đã 2 ngày nay, cô chỉ ăn một chút bánh mì mà Lý Hiên thương hại cho. Ngoài ra, tối cô không chợp mắt lúc nào hết. Chỉ vì cô muốn chờ anh, chờ anh tìm cô. Và khi anh cứu được cô rồi, cô lại ngất.
Hoàng Phong hôn nhẹ xuống trán cô, anh đặt cô nằm xuống, lái xe thẳng về nhà.
Tuyết Y, Lục Hạn cùng Tiêu Thần chạy đến chẳng thấy Hoàng Phong cùng cô đâu. Họ gọi điện hỏi thì biết anh đã đưa cô về, Hạ Trâm bình an vô sự. Tuyết Y thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm trở lại. Cô mệt mỏi dựa người vào Lục Hạn, có cậu ấy thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-lam-vo-tuoi-14-bao-gio-em-lon/156180/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.