Ngày hôm sau, bọn họ trực tiếp lên máy bay đi Đại Thành, trước khi đi Từ Ngư còn phải đến tài khoản mạng xã hội của Vân Tuyết.
Lúc Từ Ngư đang tính toán muốn nói gì đó với Vân Tuyết, Phó Uyên nhắc nhở: "Lập tức lên máy bay, tắt điện thoại di động đi. "
"Xe đưa đón còn chưa tới." Từ Ngư oán giận nói, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Phó Uyên đang nhìn chằm chằm mình, Từ Ngư thức thời tắt điện thoại di động.
Anh ở trong lòng chửi bới, Phó Uyên có phải trước kia một mình làm việc quen hay không, hiện tại có người có thể chi phối, còn tìm được khoái hoạt làm cấp trên, khinh bỉ!
Ngưng Thành đến Đại Thành mất ba tiếng đồng hồ, Từ Ngư vừa ngủ liền ngủ, sau khi xuống máy bay anh liền gọi điện thoại cho Trương Chí Chu, Trương Chí Chu nói em vợ anh đến đón bọn họ, còn nói biển số xe.
Cúp điện thoại, Từ Ngư nuốt nước bọt nói: "Thành phố này không hổ là thành phố phía bắc, rất khô. "
Bọn họ vừa mới từ nơi ẩm ướt như Ngưng Thành đi tới, đối với sự khô ráo của Thành thành thật đúng là nhất thời không thích ứng được, Từ Ngư mua bình nước mình và Phó Uyên.
Đến lối ra chờ hơn mười phút cũng không thấy em vợ Trương Chí Chu đến, Từ Ngư cân nhắc có nên gọi điện thoại hỏi một chút hay không, một chiếc xe màu đỏ cực độ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt Từ Ngư.
Từ Ngư híp mắt, đây không phải là biển số xe Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-hung-trach/2567090/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.