Mang theo một loại tò mò đối với những điều không biết, Từ Ngư từ sau khi biết chuẩn bị có người tới vẫn nghe động tĩnh của chuông cửa, lại nói tiếp, từ sau khi anh thay đổi công việc, anh tựa hồ hoàn toàn bị kéo vào một vòng tròn khác, cái này còn chưa tới hai tháng, đã trải qua lại phong phú đủ để người khác nói cả đời.
Trước kia anh là một người làm từng việc, thích nhất chính là xây dựng kế hoạch và hoàn thành mọi thứ theo kế hoạch, chỉ tiếc, ngoài đời thực có quá nhiều biến số, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp những biến đổi đó.
Ví dụ như anh dự định mười năm trả hết tiền mua nhà, nhưng lại gặp phải tình huống thất nghiệp, anh cho rằng mình sẽ xui xẻo, ai có thể nghĩ đến sau khi tìm được việc làm mới, anh thậm chí có thể trả hết nợ nhà trước thời hạn.
Sau khi những điều không thể đoán trước trở thành thói quen hàng ngày, Từ Ngư cũng trở nên lười biếng, anh không còn lập kế hoạch, mà lựa chọn chấp nhận, thậm chí bắt đầu mong đợi những điều không rõ.
Khi chuông cửa vang lên, Phó Uyên đi qua mở cửa, Từ Ngư nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài mặc áo khoác lông màu cà ri đậm, giày Martin màu đen, lưng đeo một chiếc túi đen có đinh tán đi vào.
"Phó Uyên, đã lâu không gặp." Thanh âm của mỹ nữ phảng phất như tuyết mùa xuân, có chút nguội lạnh mang theo một loại sức sống.
Phó Uyên đóng cửa lại: "Từ Ngư, rót nước. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-nghiem-hung-trach/2567069/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.