Chương trước
Chương sau
" Đám khốn khiếp, bọn mày có biết chút đạo nghĩ giang hồ không hả, mở tiệc thôi mà có cần phải đặt bom như vậy không". Đang rơi xuống, Ninh Đào điên cuồng hét to, mặc dù không bị thương gì, nhưng vẫn bị nhiệt độ cao do vụ nổ khiến cho quần áo thủng trăm ngàn lỗ, mặt mũi mất hết a.
Phốc…
Nhưng những người khác không được may mắn như Ninh Đào, Long Ngũ cùng Mặt Sẹo vốn giữ khoảng cách nhất định nên chỉ bị chấn động đến mức phun máu…còn Bộ Mãnh do ở gần phạm vị vụ nổ, nên bị thương nặng nhất.
Nhìn thấy Bộ Mãnh đang thở hổn hển, quần áo đang mặc trên người cũng trở nên nát bấy, cơ thể máu me be bét…Mặt mũi không còn chút huyết sắc, khiến Ninh Đào không khỏi lo lắng…
Sau đó hắn động, trên tay lấy ra một đầu như tơ như lụa băng dài từ vừa này lúc nhảy xuống, tiện tay lấy, nhẹ nhàng hướng lên trên quăng ra, đem Bộ Mãnh kéo xuống, sau đó vứt tơ lụa đi, bắt lấy Bộ Mãnh lại, rơi xuống tốc độ lần nữa tăng tốc.
" Tất cả mọi người nắm lấy tay nhau...". Ninh Đào sau khi bắt xong Bộ Mãnh, hét lớn lên.
A.....
Nghe vậy, tất cả mọi người nắm lấy tay nhau, tạo thành một hàng dọc, nhất thời tốc độ của bọn họ rơi xuống còn nhanh hơn cả Ninh Đào, nhưng ngay sau khi chuẩn bị vượt qua, Long Ngũ hoảng sợ quơ tay lung tung lại ôm trúng chân Bộ Mãnh, làm cho tốc độ lần nữa tăng nhanh.
Ninh Đào tâm thần trước đó chưa từng có địa tập trung, hắn mặt sắc mặt ngưng trọng, ngay sau khi rơi xuống Tầng 10 lúc, Ninh Đào làm một việc không ai ngờ tới, giơ cánh tay ra thành trảo, đâm mạnh về phía vách tường!
Do tốc độ rơi xuống quá nhanh, lại thêm trọng lượng của mấy chục người, ngay cả thân thể mạnh mẽ như Ninh Đào cũng có chút ăn không tiêu, bời vì nhiều một người, hắn mỗi lần nhận lực đạo phản chấn đều gấp bội phản hồi ở trên người hắn, mỗi lần xuống mười trượng, hắn tạng phủ liền sẽ bị to lớn lực đạo cọ rửa một lần, đau đến không muốn sống.
Huống chi đây lại là mấy chục người, có thể nghĩ đến Ninh Đào phải chịu đau đớn như thế nào, nhất là các đầu ngón tay bám vào trên vách tường bị bong tróc da, thậm chí nếu để ý còn nhìn thấy xương cốt bên trong, làm cho hắn sắp mất luôn cảm giác ở cánh tay.
Còn về phần đám người Bạch Cẩu bị rót vào tai gió núi thổi tỉnh, hắn nhìn quanh hai bên thiên địa, phát hiện mình chính đang bay lượn, khiến cho Thôi Miên bị giải trừ tỉnh táo lại, hoảng sợ hét to:
" Thần linh ơi, cứu mạng con đang rơi xuống"
" Chúng ta không phải đang chiến đấu ngăn cảnh Ninh Đào, để cho Đại Bang Chủ thoát khốn, sao lại ở trong hoàn cảnh này".
" Ô mai gót, ta sợ độ cao".
" Nhìn kìa, là đám ngươi đã cứu chúng ta".
" Không thể nào, đám ngươi Đại Bang Chủ bọn hắn bị làm sao rồi".
" Cái l-n gì nữa, bọn mày còn quan tâm được cái này, ta nhìn Ninh Đào bộ dáng cũng sắp không gắng gượng nổi nữa ta, chúng ta sắp chết rồi".
Lúc này Bộ Mãnh trong lúc hôn mê tỉnh lại, mở ra hai con ngươi, sau đó hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy Long Ngũ đang ôm lấy quần mình, nhưng trọng tâm không phải là cái này, mà là cái quần của hắn sắp tuột, lộ ra quần xì bên trong a, không khỏi hét to:
" Ngươi không thể nắm chỗ khác sao, quần tao sắp tụt ra rồi".
Long Ngũ đang nắm thật chắt lấy chân Bộ Mãnh, tự nhiên nghe thấy tiếng, không khỏi trợn trắng mắt: " Tuột thì thôi, ở chỗ này cũng không có con gái ngươi sợ cái gì".
" Chúng ta sắp bị ngã chết rồi, mà các ngươi vẫn còn thanh thản được như vậy a, tao còn chưa cưới vợ sinh con đâu....tao còn chưa muốn chết".
Mặc khác đang nắm lấy tay Long Ngũ, Mặt Sẹo cũng không khỏi chen mồm vô, hắn thấy hai tên này đang thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mà còn rảnh hơi nói tào lao được như vậy.
Ngay cả đám người Bạch Cẩu cũng đồng thanh gật đầu, cũng âm thầm kính sợ lòng cảm đảm của họ, sắp đối mặt với cái chết, còn có thể xem như không có gì, thật đang khâm phục......
Vốn Bộ Mãnh đang muốn phản bác,......Nhưng sau một khắc, hắn nhìn thấy điểm điểm rơi xuống vết máu.
Sau cùng, hắn thì ngây ngốc nhìn lấy dáng vẻ dáng vẻ của Ninh Đào cũng khỏi ngây ngốc.
Không biết làm sao, Bộ Mãnh ngực bụng bắt đầu run rẩy, hốc mắt ướt át, mũi chua xót.
Hắn rơi lệ.
Giờ phút này, hắn rốt cục biết tại sao mình chưa bị rơi chết...
Là Ninh Đào cứu hắn, là Ninh Đào một bên thổ huyết, một bên cứu vãn đám người tính mạng, là giờ phút này Ninh Đào cố gắng cải biến đám người hẳn phải chết kết cục
Hắn biết, Ninh Đào vốn có thể dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm này, nhưng là bởi vì tăng thêm đám chính mình trọng lượng, Ninh Đào nhất định phải nhiều nỗ lực mấy chục lần với mình thể trọng lực đạo, là những thứ này lực đạo phản chấn, để Ninh Đào thổ huyết.
" Lão đại, mau thả tay ra đi, nếu không tất cả đều phải chết....chỉ cần người sống, Hắc Giáo Đình mãi mãi sống". Bộ Mãnh không khỏi khóc nỡ nở nói.
" Đúng vậy, Lão đại mau thả tay".
" Lão đại......".
" Câm mồm, cả lão tử ở đây, các ngươi không ai phải chết cả.......cho tao dừng lại". Ninh Đào hai mắt sung huyết, miêng gầm thét, cánh tay rút ra, sau đó càng đâm mạnh xuống cắm sâu vào vách đá!
Trượt xuống, cấp tốc trượt xuống!
Nhưng ai nấy đều cảm nhận được tốc độ, đang không ngừng giảm bớt.
Thẳng trượt xuống hơn mười trượng, cả cánh tay kia phẳng phất khảm tại trên vách tường, đều bị nhuộm đỏ huyết sắc, máu thịt be bét, nhưng mặc dù như vậy, cánh tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt sinh hi vọng, không chút nào từ bỏ!
" Khốn khiếp, cuối cùng cũng dừng lại, tưởng lần này chết rồi chứ....Bộ Mãnh ngươi chết chưa". Ninh Đào thở ra một hơi, không khỏi lo lắng cho tình trạng Bộ Mãnh, dù sao cậu ta cũng bị vụ nổ làm bị thương nặng nhất.
" Lão đại, ta không sao, nhưng chỉ là cái quần thì sắp tụt ra ngoài rồi". Bộ Mãnh bất đắc dĩ nói, một tay bắt lấy tay Ninh Đào, còn lại một tay dùng sức kéo cái quần đang bị tụt xuống đầu gói để lộ ra quần síp của hắn.
" Còn các ngươi có ai bị làm sao không". Đối với cái này Ninh Đào thấy tên này vẫn còn sức kéo quần mình, hắn liền yên tâm lại, rồi cũng tiện thể hỏi mấy người bên dưới luôn.
" Không...". Cả đám liền đồng thanh đáp.
" Mẹ kiếp, các ngươi còn không nhảy xuống đi, không nhìn thấy Lão đại của các ngươi tay sắp đứt rồi hả".
" A....Lão đại ta còn chưa chuẩn bị gì cả".
Không cho đám người Long Ngũ có cơ hội gì, Ninh Đào liền ném bọn hắn nên không trung, dù sao bây giờ còn cách mặt đất có 500 mét mà thôi, không chết được. Làm xong Ninh Đào cũng rút các tay dính đầy máu của mình ra, rồi đạp trên vách tường, tạo thành một vòng cung trên không, rơi xuống ngay đúng ở giữa hai bang phái.
Một lái sau, đám ngươi Long Ngũ cũng rơi xuống ngay chỗ Ninh Đào, chỉ là làm mọi người đều tập trung trên người Ninh Đào, không ai để ý một thân ảnh, đang chật vật kéo quần lên...
" Ta tuyên bố, trận chiến này chúng ta Hắc Giáo Đình chúng ta chiến thắng".
Nghe vậy, Hắc Giáo Đình thành viên từng cái nhiệt huyết sôi trào đây này, thật là nhiệt huyết sôi trào đấy, có như vậy một cái ngưu bức cường đại lão đại, lo gì không thịnh hành thịnh...!
Nếu như nói trước khi Ninh Đào khi bọn hắn trong suy nghĩ địa vị tựu thật giống thần tượng đồng dạng, như vậy hiện tại Ninh Đào trong lòng bọn họ đã là thần tồn tại!
Ngắn ngủn thời gian một ngày, hắn đã theo một phàm nhân đã trở thành thần, Thần Hắc Ám!
Về phần Ngũ Hổ Môn cùng Hoa Nam Bang thành viên bộ dạng tựu cực kỳ đặc sắc rồi, vốn là bị Ninh Đào vừa rồi chạy thoát khỏi vụ nổ rơi xuống từ Tầng 16 không chết, còn có thể cứu cả mấy chục người, đã hoảng sợ, nhưng khi nghe Ninh Đào tuyên bố chiến thắng, sắc mặt đã trở nên trắng bệch một mảnh!
Cái này, cái này....? Làm sao có thể...Ở bên trong Hồng Biển Lâu mai phục cả trên trăm người tinh anh trong tinh anh, cộng thêm ba vị Bang Chủ cùng với Lý Hướng Tiên, Đinh Tam nữa...làm sao có thể bị bốn người bọn họ đánh bại được chứ?
Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng!
Cái này nhất định là hắn nói dối, đúng, nhất định là như vậy đấy!
" Bạch Cậu, lời hắn nói có đúng không, cái này nhất định là hắn gạt chúng ta đấy, đúng không, ngươi mau nói gì đi...". Chợt hắn nhìn thấy Bạch Cẩu đám người bên cạnh Ninh Đào, bọn hắn bị kích thích có chút thần chí không rõ, không khỏi chất vấn....
" Lời hắn nói hoàn toàn đúng, 3 vị Bang Chủ đã chết hết rồi, ta khuyên các ngươi đầu hàng đi, chống lại chỉ tổn gây thêm thương vong mà thôi ". Bạch Cẩu cũng không dối gạt, gật đầu đồng ý, mặc dù hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng vụ nổ lớn như thế, cho dù thần tiên cũng không sống nổi..
Nghe Bạch Cẩu chứng thực, Ngũ Hổ Bang thành viên liền vứt xuống dưới vũ khí đầu hàng, ở Ngũ Hổ Bang thực lực Bạch Cẩu mặc dù không phải mạnh nhất, nhưng uy vọng lại chỉ dưới 3 vị Bang Chủ, không ai nghi ngờ lời của hắn.
Nhìn thấy Ngũ Hổ Bang đã vứt vũ khí đầu hàng, Hoa Nam Bang cũng do dự một chút, cũng trực tiếp vứt xuống dưới vũ khí đầu hàng, Hoa Nam Bang bang chủ đã bị chết, Đinh Tam cũng đã chết, Hoa Nam Bang đã xong đời, cái lúc này lại tiếp tục vi Hoa Nam Bang hiệu lực há không phải người ngu hành vi sao?
Về phần Hắc Giáo Đình thành viên, nguyên một đám trên mặt tất cả đều là vẻ hưng phấn, cái đó sợ trên mặt của bọn hắn còn nhuộm có máu tươi, cái đó sợ trên người của bọn hắn vẫn còn đổ máu, trong mắt của bọn hắn, trên mặt của bọn hắn, cũng tất cả đều là vui vẻ!
Bọn hắn chiến thắng rồi, bọn hắn chiến thắng cường đại rồi Ngũ Hổ Bang cùng Hoa Nam Bang, bọn hắn đánh tan Đông Thành 2 Đại Bang Phái, đây hết thảy, đều bởi vì trước mắt thiếu niên này!
Hắn là tất cả Hắc Giáo Đình thành viên thần tượng, không, hắn là Hắc Giáo Đình đua xe thành viên thần!
Là cái kia cao cao tại thượng Thần Vương!
Ninh Đào lẳng lặng đứng sửng ở giữa ngã tư đường, tay trái hắn không ngừng chảy ra máu tươi rơi rơi trên mặt đất, thế nhưng mà hắn nhưng thật giống như không có có cảm giác.
Liếc nhìn lại, vô số thi thể nằm trên mặt đất, càng có vô số máu tươi huy sái ra...
Hai mắt nhìn đi, gần nghìn người chính rậm rạp chằng chịt đứng chung một chỗ, bọn hắn cùng một chỗ đang nhìn mình, cùng một chỗ nhìn mình, cùng một chỗ ngẩng đầu nhìn chính mình!
Nhìn xem cái kia một đôi nóng rực ánh mắt, nhìn xem cái kia một đôi ánh mắt hưng phấn, Ninh Đào biết rõ, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mình đem không còn bình tĩnh nữa, từ hôm nay trở đi, chính mình sẽ không còn là một người chiến đấu!
Ninh Hải Thành Phố đêm, càng ngày càng sâu!
Ninh Hải Thành Phố đêm, càng ngày càng mờ!
Mà chính mình, chính là chỗ này cái ban đêm quân vương, một trái đang dính đầy máu giơ nên trên trời, Ninh Đào bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Các huynh đệ, từ hôm nay trở đi, ta Ninh Đào, đem mang bọn ngươi chế tạo một cái mới đích Thần Thoại!"
Lời nói rất đơn giản, lại âm vang hữu lực, vô tận khí phách phát ra ra!
"Thần Thoại, Thần Thoại!"
"Thần Thoại, Thần Thoại!"
Long Ngũ, Bộ Mãnh, Mặt Sẹo ba người đồng thời hô to đi ra, liền Bạch Cẩu đám người cũng bị bầu không khí lây nhiễm hô to, ngay sau đó là vô số Hắc Giáo Đình tiểu đệ cùng một chỗ cuồng hô, tiếng la chấn động Thiên Địa...
"Ầm ầm..." Một tiếng, đêm đen như mực không bỗng nhiên đã hiện lên một đạo lóe sáng, điện quang chói mắt chiếu rọi tại Ninh Đào soái ca trên mặt, là như vậy sáng ngời cùng bắt mắt, vô số Hắc Giáo Đình thành viên đều tinh tường nhớ đến nơi này cái khuôn mặt, từ nay về sau, bọn hắn có thể vì cái này trương khuôn mặt làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đi chết!
Rầm rầm, cơ hồ là mấy cái thời gian hô hấp, thì có mưa rớt xuống, tựa hồ là tại biểu thị Ninh Hải Thành Phố gió nổi mây phun !
Bình tĩnh hồi lâu Ninh Hải Thành Phố, đem tái khởi phong vân!
Mưa đã rơi vào Ninh Đào trên người, làm ướt tóc của hắn, làm ướt xiêm y của hắn, thế nhưng mà trên mặt của hắn lại treo nhàn nhạt dáng tươi cười, cứ như vậy từng bước một hướng phía trước đi đến!
Thân ảnh của hắn cô đơn mà to lớn cao ngạo, bước tiến của hắn âm vang mà hữu lực, bóng lưng của hắn tiêu sái mà khí phách!
Long Ngũ, Bộ Mãnh, Mặt Sẹo đi theo thật sát, sau đó là những thứ khác Hắc Giáo Đình tiểu đệ, càng ngày càng nhiều người hội tụ đến phía sau của hắn, tựu giống như một mảnh màu đen nước lũ, tuôn hướng còi cảnh sát truyền đến phương hướng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.