" Ám Dạ Kiếm này ngươi lấy ở đâu". Độc Cô Ngạo Tuyết kinh ngạc nhìn Ninh Đào nói. " Cái này sao, ta nhặt được" Ninh Đào nhẹ nhàng nói. “Phốc!” Độc Cô Ngạo Tuyết phun ra một ngụm, sao người và người chênh lệch lớn như vậy, nghĩ tới bản thân đã phải tập luyện vất vả khổ cực Kiếm Thuật từ nhỏ đến lớn cũng chưa có được thanh kiếm nào, còn phải dùng kiếm ngỗ, mà đối phương nói nhẹ nhõm, ta nhặt được, nàng hận không thể đem đối phương hành hung một trận. " Thật không ngươi là cái vận khí gì nữa, ngay cả một trong Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Binh cũng có thể nhặt được". Độc Cô Ngạo Tuyết ghen ghét nói, bình thường Cổ Võ Giả thường sử dụng vũ khí phù hợp với bản thân, kể cả nàng cũng vậy, Kiếm Thuật của nàng chính tốc độ, sắc bén, Ám Dạ không phù hợp mình, nên đành phải chấp nhận từ bỏ. Nhưng đấy chỉ là nàng thôi, nếu là người khác thì đã tham lam ra tay cướp đoạt lâu rồi, cho dù Ám Dạ không phù hợp với mình cũng có thể bán đi, dù sao giá trị của Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Bình cũng là vô giá, có thể bán được giá trên trời. " Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Bình là cái gì". Ninh Đào nghi hoặc hỏi. Bây giờ đến lượt hắn mơ hồ rồi, mới đầu hắn tưởng Ám Dạ chỉ là thanh kiếm bình thường, cùng lắm sắc bén hơn một tí mà thôi, nhưng nhìn phản ứng thất thố của Độc Cô Ngạo Tuyết, xem ra lai lịch của Ám Dạ không nhỏ. " Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Binh là 12 thanh vũ khí có chất lượng tốt nhất Thế Giới, bởi vì nguyện liệu chính dùng để rèn ra Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Binh chính là Adamantium được mệnh danh là kim loại kiên cố nhất Thế Giới đến bây giờ vẫn chưa cách nào có thể phá hủy được nó". Độc Cô Ngạo Tuyết giơ tay nên trán bất lực nói. Ngay cả việc này cũng không biết, mà cũng đúng, ở nơi nhỏ bé này đối phương biết mới là chuyện lạ, nếu không phải nàng vô tình đọc trong một cuốn sách, đến bây giờ nàng cũng không biết trên thế giới còn có loại vũ khí này. Không chỉ có Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Binh, còn có 21 thanh Đại Thần Bình, và 50 thanh Thần Bình, tất cả đều chia theo thứ tự sử dụng vật liệu Adamantium từ 100%, 50%, 25%, hơn nữa đây chỉ là ở Trung Quốc mà thôi, trên thế giới còn rất nhiều Thần Binh mà nàng cũng không biết. " Lợi hại như vậy". Ninh Đào hưng phấn đưa tay về đằng sau sờ lên Ám Dạ, không ngờ mình tự tiện nhặt trong bảo khố Côn Dương Trấn lại là bảo vật, hơn nữa xem ra Độc Cô Ngạo Tuyết lại lịch cũng không đơn giản, việc này cũng không ai phải cũng biết được. " Hai bọn họ đang làm cái đéo vậy, không phải vừa mới đánh nhau, sao bây giờ lại thản thơi ngồi nói chuyện rồi". " Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, Nữ Hoàng mau dạy cho tên khốn khiếp kia một bài học đi". “Đả đảo Ninh Đào, hắn đã làm ra nỗi sỉ nhục lớn nhất trong vô số năm qua của Cao Trung Bá Vương chúng ta!!!” Hải Nam ở trong khoảnh khắc này, cũng đều điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, gào rú ngập trời. . Truyện Huyền Huyễn Hắn bị Ninh Đào hại thảm như vậy, bây giờ mới chờ tới có người trị được Ninh Đào, mới đánh có một chiêu xong, thế mà đứng nói chuyện, các ngươi muốn mặt sao?. Một đám Cực Đạo Môn và Bình Thiên Môn mặt rất tối, hắc đến cùng than cốc giống như, đang chuẩn bị xem kịch hay, thế mà mới có một tí mà đã hết, kém chút làm cho bọn họ tức chết. " Không lẽ Ngạo Tuyết hôm nay phát xuân, cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Ninh Đào". Vân Tú Hoa hứng phấn suy đoán. " Ngay cả những kẻ già dặn như chúng ta cũng không thể chống cự được, huống chi Ngạo Tuyết". Mộ Sắc Vy tán thành. " Cộng thêm Y Thiền cùng Ngạo Tuyết nữa, là chúng ta tổng cộng sau người cùng yêu một người không biết có cảm giác gì a". Đạm Đại Uyển cười hì hì nói ra. " Chắc chắn sẽ rất vui, không chúng ta thử thuyết phục hai bọn họ xem" Kiều Tố Tố phòng tình vạn chúng nói. Nghe bốn người họ nói, Hoàng Y Thiền kém chút phun ngụm máu tươi, mau chóng bịt miệng bọn họ lại, đợi lúc nữa thật không biết bốn người bọn họ lại nói ra cái quỷ quái gì nữa. Ninh Đào không thèm để ý đến đám người đó, mà cận thận từng li từng tí tới gần Độc Cô Ngạo Tuyết tiếp tục hỏi, có quyển Bách Khoa Toàn Thư ở ngay đây không hỏi mới là đồ ngu: " Nhưng nếu Adamantium là kim loại kiên cố nhất Thế Giới đến bây giờ vẫn chưa cách nào có thể phá hủy được nó thì làm sao có thể chế tạo ra 12 thanh vũ khí được". " Adamantium là không thể phá hủy được, nhưng ai bảo không thể dung luyện được, nếu dung luyện nó ở nhiệt độ 10000 độ C suốt 7749 ngày là nó sẽ tan chảy được". Nhìn thấy tính hiếu học ở Ninh Đào, Độc Cô Ngạo Tuyết kiên trì trả lời. " Nhưng nếu có cách dung luyện Adamantium thì sao chỉ có Thập Nhị Cực Phẩm Đại Thần Binh vậy". Ninh Đào thắc mắc hỏi. Nếu đúng như lời Độc Cô Ngạo Tuyết nói, mặc dù quá trình hơi gian khổ, nhưng không lí nào vũ khí lại ít như vậy, phải biết số lượng Cổ Võ Giả cực kì nhiều, với số lượng này không thể nào cung cấp đủ được. " Mặc dù dung luyện được nhưng kĩ thuật chế tạo đã thất truyền lâu đời rồi, hơn nữa yếu tố quan trọng là số lượng Adamantium lại cực kì ít ỏi, mà người tưởng mấy nước khác, sẻ để cho chúng ta chiếm hết Adamantium sao". " Cũng đúng" Ninh Đào gật đầu, xem như đã hiểu. " Cái này ngươi cầm lấy đi". Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn cũng không nhìn ném cho Ninh Đào một cuốn sách, sau đó lại nói:" Bây giờ chúng ta tiếp tục trận đấu". Ninh Đào tiếp lấy cuốn sách, chưa kịp mở ra nhìn, thì nghe xong Độc Cô Ngạo Tuyết mặt tối sầm. Có phải như vậy không, hắn chỉ đùa giỡn một ít thôi mà, có cần thù dài như vậy không. Một kiếm vừa rồi, nếu không phải thân thể tố chất của hắn mạnh hơn cùng cấp mấy chục lần, ít nhất cũng gãy mất chục cái xương rồi. " Không đánh, coi như ta nhận thua". Ninh Đào phất phất tay, chuẩn bọ rời đi. Hắn không kịp muốn trở về nhìn cái quyển sách mà Độc Cô Ngạo Tuyết đưa, tựa hồ vừa mới chạm vào một lĩnh vực mới, khiến Ninh Đào cảm thấy rất hưng thú. " Bách Hoa Kiếm Pháp – Đệ Nhị Kiếm – Liệt Hoa Trảm!’’ Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt lạnh lùng, hai tay nàng cầm chặt chuôi kiếm nâng lên vượt quá đầu, sau đó vô tình trảm xuống. “Nữ nhân này ta đã nhận thua rồi, còn phát rồ cái gì?” Ninh Đào tâm tình nhảy dựng, bất quá công kích của Độc Cô Ngạo Tuyết đánh tới, hắn cũng không dám xem thường, Shigan hung hăng đánh vào thân kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết. KENG... Ngón tay cùng kiếm va chạm, lực lượng kinh khủng khiến cho sàn nhà dưới chân hai người nứt ra. " Mẹ nó, cái kiếm gỗ này làm bằng cái đéo gì mà cứng thế ". Cảm nhận được ngón tay rung lên dữ dội, sắc mặt Ninh Đào rốt cuộc nghiêm túc. Rốt cuộc sau một thêm một cú va chạm dữ dội, Ninh Đào bị đánh lùi cả chục bước, còn Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ lùi có 3-4 bước mà thôi. “Dùng toàn bộ thực lực của ngươi đi!” Độc Cô Ngạo Tuyết lạnh lùng quát, tay cầm kiếm gỗ, thong thả đạp từng bước chân tiến đến vị trí Ninh Đào. Ninh Đào nghe vậy cười lớn nói: "Như nàng mong muốn!" "Soru!" Bước chân dùng tốc độ cực cao đặng đạp sàn nhà, cả người hắn giống như căng thẳng lò xo hỏa tiễn, thân ảnh nhanh đến không thấy rõ kéo ra một đạo thật dài hắc tuyến tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến Độc Cô Ngạo Tuyết trước mặt. Sau đó đầu ngón tay hơi chút coi là súng lục làm ra nhắm động tác, đang đối với chuẩn Độc Cô Ngạo Tuyết thân thể sau đó, chỉ đơn giản đưa ra ngón trỏ. "Shigan!". Ngón trỏ chỉ nhọn nhắm trước ngực, theo thanh thúy "Ba" một tiếng, ngón tay lấy tốc độ cao đột phá không khí, lực bộc phát lượng ngưng tụ tại đầu ngón tay trên, mãnh liệt đâm vào Độc Cô Ngạo Tuyết ngực phải trước. Trước khí ngón tay đâm vào trước ngực mình, Độc Cô Ngạo Tuyết giơ kiếm gỗ tránh trước ngực, nhưng thân hình vẫn bị bay rớt ra ngoài, khoảng 5-6 mét mới rốt cục ổn định. "Đơn thuần dùng ngón tay phát ra thể kỹ năng sao, thật là mạnh! So với vừa nãy ít nhất cũng mạnh hơn 3 phần, lực xuyên thấu càng là cường đáng sợ, đặc biệt kết hợp với tốc độ của hắn... Căn bản khó mà né tránh." Độc Cô Ngạo Tuyết che lại cánh tay đang run rẩy kịch liệt của mình. ‘Ta xxx, mạnh như vậy?’ Ninh Đào không nhịn được buông lời thô tục, thực lực Độc Cô Ngạo Tuyết vượt xa tưởng tượng của hắn. Ninh Đào thầm nghĩ mình muốn tán tỉnh nàng, thực lực mà dưới nàng, nói không chừng bị Độc Cô Ngạo Tuyết khinh bỉ không nhận, đến khi đó thì bách nhục… ‘Bách Hoa Kiếm Pháp – Đệ Tam Kiếm – Hoành Hoa Trảm!’ Trong lúc hắn đang trầm tư, Độc Cô Ngạo Tuyết nhảy lên không trung, mượn lực một kiếm từ trên không trảm xuống Ninh Đào. Má, không thể tránh né! Hắn thay đổi phần eo chính diện hướng lên trên, nhìn ở trước mắt càng ngày càng gần kiếm gỗ, chỉ có thể dùng hai cánh tay đan chéo hỗ trợ ở trước ngực. Song bắp cánh tay tổ chức trình độ lớn nhất Ngạnh Hóa —— "Tekkai!!" "Oành!!!" Chính diện bị Độc Cộ Ngạo Tuyết đánh trúng, Ninh Đào không hồi hộp chút nào đánh bay ra ngoài, hung hăng rơi đập ở trên sàn nhà, vô số vỡ vụn đá văng khắp nơi mở ra. Thân thể thật sâu lún xuống trên sàn nhà bên trong, Ninh Đào giơ lên hai cánh tay còn vững vàng che ở trước ngực, hơi rung rung sau đó, vô lực buông hai tay ra. "Đây cũng quá khoa trương đi." Ninh Đào nhìn hai tay đỏ ửng của mình, nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết khiếp sợ nói. Nếu như không phải mới vừa lấy trước thời hạn lấy Tekkai tiến hành phòng ngự, mà là trực tiếp dưới trạng thái thân thể chịu đựng, phỏng chừng ngay cả xương cốt chấn vỡ đi đi. Độc Cô Ngạo Tuyết cầm kiếm gỗ, áo choàng màu trắng tung bay, sắc mặt bình thản nhìn chằm chằm Ninh Đào. Đám người Diêu Trung thấy tình cảnh này máu huyết sục sôi, hận không thể tham chiến vào trong đó. Một trận chiến giữa Hắc Giáo Đình Giáo Hoàng mới thành lập và Nữ Hoàng của Bách Hoá Môn chính là khoáng thế chi chiến. “Có thể dừng tay được chưa? Nàng không làm bị thương được ta!” Ninh Đào hai tay dần dần lấy lại tri giác, ánh mắt tràn đầy tự tin, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói. Độc Cô Ngạo Tuyết nghe vậy không chịu buông tay, trái lại chiến ý càng thêm nồng đậm hơn bao giờ hết, Ninh Đào thậm chí có thể nhìn thấy từng tia cảm xúc hưng phấn bên trong đôi mắt nàng. “Ta xxx, phần tử hiếu chiến, nhất định là phần tử hiếu chiến!” Ninh Đào nhịn không được ở trong lòng buông lời thô tục. " Ai nói với ngươi ta đã dùng toàn lực?” Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt kiêu ngạo ngẩng đầu. “ Bách Hoa Kiếm Pháp – Đệ Tứ Kiếm– Tuyệt Hoa Trảm!” Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay cầm kiếm chém xuống, một đạo trảm kích màu hồng trong nháy mắt xuyên thủng không khí, hướng về Ninh Đào vọt tới, những nơi đi qua, mặt đất bị xé rách. " Má ơi, chơi thật hả trời". Nhìn thấy trảm kích màu hồng hướng mình tới, Ninh Đào cắn chặt hàm răng, giơ nên nắm đấm Trái Gura Gura no Mi ngưng tụ thành một vòng tròn màu trắng bao quanh tay, Ninh Đào hung hăng đánh ra nhất quyền… "————!" "Răng rắc răng rắc!" Không khí vỡ vụn, một cổ vô hình trùng kích hướng trảm kích đánh tới. "Rầm rầm rầm!!" Cả hai vừa chạm vào nhau, lập tức nổ tung, vụ nổ như hai hành tinh chạm vào nhau, tạo thành cuồn cuộn khí lãng thổi tung mọi thứ xung quanh. Tha hình hai người đều bay ra sau mấy chục mét mới dừng lại, Ninh Đào lợi dụng lúc bay ra sau này, chân đạp Soru chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, nhưng vẫn không quên hét lớn. " Mỹ nữ, lần sau gặp lại, chúng ta cùng thảo luận nhân sinh a". Sau khi nhìn thấy Ninh Đào đi mất, Độc Cô Ngạo Tuyết cầm kiếm chống xuống đất, thở hổn hển, khuân mặt tái xanh. " Thật là đáng sợ, hai người này có phải là con người không vậy". Nhìn khắp nơi là hoang tàn, vố số vết nứt trên tường, như một lúc nó đều bị sụp đổ vậy, đặc biệt là trên mặt đất xé rách một đầu rộng sâu mấy mét sâu vết tích, ai nhìn đều phải kiếp sợ. Năm người Bách Hoa Môn vội vàng tới đã Độc Cô Ngạo Tuyết, Hoàng Y Thiền quan tâm hỏi:" Ngạo Tuyết, muội có sao không, có bị thương chỗ nào không". Độc Cô Ngạo Tuyết lắc đầu nói:" Muội không sao, chỉ do Bách Hoa Kiếm Pháp – Đệ Tứ Kiếm– Tuyệt Hoa Trảm muội cưỡng ép sử dụng, đánh ra trảm kích, nên mới tiêu hoa quá nhiều thể lực mà thôi, nghi ngơi một chút là khỏi". Thấy Độc Cô Ngạo Tuyết không sao, sáu người cuối cùng cũng thở ra một hơi, các nàng cũng không ngờ Ninh Đào lại có thể đánh với Độc Cô Ngạo Tuyết đến nước này. " Không sao là tốt, lần nay đừng cưỡng ép bản thân quá, rất tổn hại đến sức khoẻ". Vân Tú Hoa ôn nhu nói. Độc Cô Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, gật đầu nói:" Muội biết rồi". " Ngạo Tuyết trận này ai thắng". Đạm Đại Uyển hiếu kì hỏi. Tất cả mọi người đều nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết, hiển nhiên tất cả mọi người cũng hiếu kì về kết quả, ngay cả năm nữ của Bách Hoa Môn cũng nhìn về phía Độc Cô Ngạo Tuyết. " Thân thể tố chất của hắn quá mạnh, ngay cả kiếm của muội cũng khó có thể làm tổn thương thật nặng đến hắn, mà lực công kích của hắn cũng không làm gì được muội, có thể nói là hoà ". Độc Cô Ngạo Tuyết thành thật trả lời. Đối với kết quả này mọi người ở đây đều khiếp sợ, nếu ngay cả Nữ Hoàng cũng không làm gì được tên Ninh Đào này, thì Cao Trung Bá Vương muốn lật thiên a. Sau khi chạy ra Cao Trung Bá Vương, đi vào một hẻm nhỏ, Ninh Đào rốt cuộc không nhịn được phun một ngụm máu tươi. Lạc Nam nghe vậy càng là nghiến răng nghiến lợi nói:" Hứ, đợi ta, thân thể tố chất đột phá Cấp E Hậu Kì, xem ta có đánh cái mông nàng một trận hay không!". Đột nhiên Tiểu Viêm không biết ở đâu chui ra, nhảy lên vai Ninh Đào, nhìn thấy Ninh Đào bị thương quan tâm, lấy bàn tay nhỏ của mình xoa ngực cho Ninh Đào. " Xem như ngươi có lương tâm". Đối với Tiểu Viêm quan tâm, hắn rất cảm động, làm ra biểu lộ mình không sao, cho nó yên tâm. Sau đó lau đi vết máu trên miệng, lên bắt taxi về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]