Thân hình một trăm năm mươi cân, một cái giậm chân bụi bặm mịt mù, một cái quơ tay người ngựa đổ nhào. Nói thế thì nghe hơi bố láo, nhưng sự thật cũng xem xem thế đó, không nói quá hơn nhiều lắm đâu.
Thục Khuê dẫn theo đám người đến cứu viện, dù là một đám tạp nham đánh đấm chẳng ra gì nhưng được cái hơn nhau ở số lượng và máu liều. Lại thêm bây giờ cô không còn là cô ngốc ngô nghê si tình mù quáng trước kia nữa. Đối với cô bây giờ, Chí Kiên chỉ là một nhân vật phản diện đáng thương chờ ngày bị Trạng Nguyên tương lai trở về vả mặt.
Còn lâu cô mới muốn dính dáng tới hắn nữa!
Mà Chí Kiên có nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra cô béo mà hắn khinh khi đã sớm thay đổi linh hồn. Hắn ỷ vào sự u mê của “Thục Khuê” trước kia dành cho mình mà tự đắc, kênh kiệu nói với anh em Thế Trung: “Bây nhìn đi. Chị bây vừa khỏi bệnh đã nhịn không được chạy tới gặp tao rồi đây này. Coi chị bây nhớ nhung tao ghê chưa nè.”
Anh em Thế Trung tức, nhưng có Thục Khuê ở đây lại không dám hé răng phản bác nửa lời.
Nhìn cái vẻ mặt ba phần đắc ý, bảy phần đê tiện của hắn ta, Thục Khuê chỉ muốn ôm bụng “huệ” dài một tiếng. Nói thật, đây là lần đầu cô tận mắt chạm mặt tình nhân trong mộng của “Thục Khuê” trước kia. Người thì cũng đẹp trai, vóc dáng cân đối, lưng dài vai rộng, bắp thịt săn chắc, quần áo lụa là, trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969795/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.