Giải quyết xong chuyện học hành của thằng Ba, tâm trạng của Thục Khuê cũng tốt lên phần nào. Vừa bước ra khỏi cổng trường, Thục Khuê nhấc tay nắm tai thằng Ba, vặn trái vặn phải mấy cái, làm ra dáng vẻ hung dữ, doạ nạt: "Mày phải làm sao để xứng đáng với số vàng chị mày đã bỏ ra đó nghe chưa! Chị không cầu mày đỗ đạt Trạng Nguyên, nhưng ít nhất cũng phải nghe hiểu tiếng người, biết đọc, biết viết, biết phân rõ phải trái, trắng đen. Chớ có như thằng ngu bị người ta giật dây xúi giục làm điều sai quấy, biết chưa hả!"
Thằng Ba ôm tai tru tréo, luôn mồm nói: "Chị... sứt tai em rồi!"
Thục Khuê hầm hừ, buông tay.
Thế Trung hít hà xoa tai, bĩu môi nói tiếp: "Chị nói cứ như em là một thằng thiểu năng không bằng ý. Mấy cái khác em không dám chắc, nhưng em cam đoan bản thân phân biệt được đâu là màu trắng, đâu là màu đen!"
Bất lực. Nghẹn lời. Thục Khuê ngửa mặt nhìn trời, chán chả buồn nói.
Thằng Ba không biết mình lại nói sai cái gì rồi, chỉ đành gãi đầu ngoan ngoãn theo sau chị gái.
Thằng Út nhận ra chị gái không vui, lon ton chạy tới nắm lấy bàn tay to đầy thịt, giọng nói trong trẻo vang lên: "Chị, chị đừng buồn. Anh ba ngốc, thì còn có em mà. Anh ba không biết cái gì, em học cái đó!"
Mấy lời ngọt ngào ai mà không thích nghe. Thục Khuê xoa đầu thằng Út, phiền muộn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Bọn họ đi được một đoạn, dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969784/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.