Thục Khuê và Thu Nguyệt chóng gặp chóng tan. Chỉ là phía sau lời tạm biệt đều ẩn giấu tâm trạng chẳng mấy vui vẻ gì.
Dắt theo hai đứa em trai đi dọc tường rào bao quanh trường học. Chốc chốc lại có vài ánh mắt tò mò của các cô cậu học trò lén lút ngó sang. Tiếng xầm xì bàn tán, câu được câu không lọt vào tai Thục Khuê. Tất cả đều thắc mắc ba chị em cô bén mảng đến đây làm gì.
Thục Khuê cũng chẳng rảnh rỗi đến mức chạy tới tay bắt mặt mừng, làm thân với đám trẻ đó. Các cô cậu mầm non tri thức này đều coi thường phú thương, cô có điên mới đâm đầu tới đó chịu tội. Nước sông không phạm nước giếng, mạnh thân ai nấy sống. Nhưng nếu sau này bọn chúng dám ức hiếp em trai cô... Hừm, cô không thiếu cách để chỉnh chúng ngay hàng thẳng lối đâu đa!
Bọn họ đi được một đoạn, thằng Út bắt đầu than vãn mỏi chân, một hai vòi vĩnh thằng Ba cõng nó, sau khi được toại nguyện thì bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt long lanh ánh nước lim dim như sắp ngủ. Thấy vậy, Thục Khuê cũng định bụng trở về nhà cho chúng nghỉ ngơi. Dầu gì thằng Út vẫn còn nhỏ, đang độ tuổi ăn tuổi lớn, cũng cần được ngủ đủ giấc đấy thôi.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thục Khuê quyết định kêu thằng Ba cõng nó về trước, còn mình thì muốn đi loanh quanh một lát rồi về sau.
Thằng Ba xốc thằng Út trên lưng, nhăn mày ra dáng ông cụ non, phản đối: "Chị định đi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969780/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.