Toàn thân Thục Khuê, từ tóc tai mặt mũi đều nhuộm màu bùn lầy sắc nâu đặc quánh. Vì ngã quá đột ngột cộng thêm sức nặng của cơ thể, cô bây giờ như một nhúm mạ non được cấy sâu dưới bùn. Hai chân cắm xuyên qua lớp đất vừa mềm vừa xốp, dù có dốc sức thế nào thì nửa người dưới cũng không nhúc nhích được nửa phân.
Nhìn đám người Chí Kiên cười cười nói nói dần khuất xa, ngoài cơn thịnh nộ đã bốc lên đỉnh đầu thì cô còn cảm
nhận được lòng người rét lạnh từ những dân làng vô tình lướt qua. Người đến người đi nhiều vô số kể, nhưng không một ai đứng ra hỏi han hay chìa tay giúp đỡ. Trong mắt họ cô chẳng khác nào một con trâu đang ngâm mình tắm bùn. Dừng chân ghé lại chỉ trỏ ngắm nghía, để lại vài ba câu trêu đùa cợt nhả rồi dửng dưng bước qua.
Thục Khuê cố dùng hai tay “nhổ” chính mình ra khỏi bùn lầy. Đáng tiếc không có điểm tựa, mọi cố gắng của cô đều trở thành vô nghĩa.
Vùng vẫy một hồi cũng thấm mệt, Thục Khuê vuốt nước bùn trên mặt, mặc dù tay và mặt đều dơ bẩn như nhau. Trong khoan mũi tràn nhập mùi bùn, cô chợt nhớ tới tháng này bình yên sống cùng ba mẹ ở quê nhà giản dị. Lúc chưa xuyên đến đây, cô cũng là một “công chúa nhỏ” được bảo bộc và yêu thương. Dù cho gia cảnh không mấy khá giả, nhưng chưa từng phải chịu cảnh bị ức hiếp thế này.
Nghĩ tới đấy, dù kiên cường, mạnh mẽ thế nào, Thục Khuê cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969773/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.