Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, không lâu sau cửa phòng Thục Khuê bị người ta đạp mở mà vào.
Thục Khuê ngồi trước bàn để đứa hầu giúp mình lau tóc, đối diện với gương mặt cau có của thằng Ba chỉ bình tĩnh quở mắng mấy câu: “Học đâu cái thói đạp cửa phòng người khác thế hả?”
Thằng Ba không trả lời, nó chăm chú quan sát chị gái từ đầu tới chân một lượt, thấy cô không sứt mẻ chỗ nào mới hầm hừ cất tiếng: “Thằng chó kia dám đẩy chị xuống ruộng? Bây giờ em kéo người tới nhà nó báo thù cho chị ngay!”
Thục Khuê giận dữ trừng nó, quát: “Đừng có hở chút là đánh nhau có được không! Em bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ bốc đồng như vậy hả!”
“Nhưng nó dám ức hiếp chị!”
Thục Khuê thở dài, ngoắc tay bảo nó đến ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chuyện này chị tự biết tính toán. Em chỉ cần chú tâm học hành chăm chỉ. Không đỗ đạt cũng được, nhưng phải học nghiêm túc vào!”
Thằng Ba bĩu môi, lẩm bẩm mấy câu nhưng không phản bác ra miệng.
Một lát sau, nó chợt nhớ ra chuyện gì đó, do dự một lúc, mới hỏi: “Chị... chị thật sự yêu thích thằng Kiến Văn nghèo kiết xác kia rồi hả?”
Thục Khuê nhướng mày, nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Thằng Ba gãy đầu, nói ra suy đoán trong lòng: “Không thích nó sao chị lại bảo người hầu đem tiền qua cho nó chớ. Có điều chị cũng bủn xỉn quá đi. Lần trước thì muốn vét hết của cải đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969769/chuong-21.html