Đám giỗ nhà Thục Khuê nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không hẳn là nhỏ. Mấy nhà quyền quý chính gốc trong làng đa phần đều cho người gửi quà đến nhưng không đi, còn lại hễ ai làm ăn buôn bán đều nể mặt đến chơi. Dù sao thì ông Tư Ngưng trong giới buôn bán rất biết mốc nối quan hệ, kể cả quan trên cũng có thể bợ đỡ, đút lót tiền vàng.
Người ăn kẻ ở trong nhà tất bật ngược xui. Ngay cả Thục Khuê cũng phải dậy thật sớm để quán xuyến mọi việc chuẩn bị cho bữa tiệc. Nhà không có bà chủ, cô là con gái lớn, đương nhiên phải đảm nhiệm trọng trách to lớn này.
Thục Khuê ngồi một bên lau lại lá chuối đã được phơi nắng qua, vừa líu lo trò chuyện với người đàn bà độ chừng bốn mươi tuổi: "Cảm ơn dì Năm đã đồng ý đến đây phụ giúp làm tiệc chiêu đãi ngày giỗ má con. Hôm bữa con nói chuyện với Kiến Văn, cứ sợ cậu ấy không ưng."
Dì Năm là mẹ Kiến Văn. Năm nay ngoài bốn mươi. Trải qua năm tháng vất vả một mình nuôi con mà mái tóc đã lăm răm bạc, dưới mắt cũng hiện rõ nếp nhăn, trông già trước tuổi rất nhiều.
Dì Năm đảo đảo nồi nếp to chảng, rụt rè đáp: "Cô Hai khách sao quá rồi. Tôi làm công nhận tiền mà thôi.”
Thục Khuê cười, nói: “Con cứ tưởng Kiến Văn không cho dì tới. Dù sao trước kia chị em con cũng có lỗi với cậu ấy rất nhiều.”
Qua nửa ngày tiếp xúc, dì Năm cảm thấy cô chủ Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969761/chuong-25.html