Sợ hãi, tức giận, phẫn nộ dâng lên đỉnh điểm. Lúc này Thế Trung chợt nhớ ra mình vẫn còn một đồng đội đang ẩn núp từ xa. Hắn bèn gào giọng hét lên: "Thằng Út! Chạy đi kiếm người tới đây nhanh lên! Hôm nay anh mày phải đem thằng nhà nghèo chết tiệt này nhốt lồng heo thả trôi sông!"
Không một tiếng đáp lại. Bốn phía im lặng như tờ. Thằng Út đã biến mất dạng tự bao giờ.
Đây là anh em ruột đó sao? Rõ ràng là anh em cây khế mà!
Thấy người cũng bị doạ sợ rồi, Kiến Văn thong thả leo xuống đất. Hắn phủi phủi bụi bám trên người, xong rồi đi tới bên cạnh Thế Trung.
Cơ thể Thế Trung lập tức căng lên, trừng mắt đầy cảnh giác, hỏi: "Mày... mày định làm gì tao hả? Tao... không sợ mày đâu nha. Mày mà làm bậy... tao la làng lên bây giờ!"
Kiến Văn không đáp, chỉ đứng im nhìn cậu rồi nhếch miệng cười.
Ngược lại, Thế Trung bị hắn nhìn đến mức rợn tóc gáy. Linh cảm mách bảo rằng thằng điên này lại sắp làm chuyện điên rồi gì đó nữa rồi.
Ơ mà dường như Thế Trung cũng không nhận ra suy nghĩ của mình có điều không hợp lí. Nếu đã gọi người ta là thằng điên, thì ai lại trông chờ người nọ làm điều bình thường cơ chứ.
Dường như sợ Kiến Văn không nghe được lời doạ nạt trước đó của mình, Thế Trung vội vàng nhắc lại: "Mày dám làm bậy tao sẽ nói ba tao dở nhà mày đó..."
Mặc cho đối phương doạ nạt, Kiến Văn bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-giam-can-phai-duong-tu-tai/2969755/chuong-28.html