Edit: Nam Cung
Trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, hàng vạn doang trại phân bố lề lối, quân đội canh chừng nghiêm mật liên tục tuần tra xung quanh. Hắn hơi nhấc màn trướng đánh giá tình hình bên ngoài, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt, đôi mắt bích lục lóe lên chút lo lắng, lần nữa trở lại bên giường, Cổ Nguyệt Lan nhìn thiên hạ bé nhỏ say ngủ trên giường, khuôn mặt như ngọc không giấu được dư vị tình nồng ý mật ngọt ngào.
“Tiểu Nha Nha, mau dậy đi, vi sư muốn đưa nàng đi.” Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, lau nhẹ mồ hôi trên trán nàng, đôi mắt bích lục say đắm ngất ngây tình yêu say đắm: “Nếu không đi nữa sẽ không kịp đâu…”
“Ưm, không muốn, để ta ngủ thêm lúc nữa đi.” Dưới sự ép buộc của mỗ hồ, sau buổi tối hôm qua hoan ái rút cạn tinh lực của mình, ta không chống lại được cơn buồn ngủ làm sao đứng dậy nổi, càng miễn bàn đến chuyện muốn chạy trốn đi.
“Haha~~~ Dù mệt đến mấy cũng phải theo ta đi~~ lẽ nào Nha Nha không muốn đi sao?” Hắn nhẹ nhàng ôm thân thể mềm nhũn trên giường, dịu dàng giúp nàng mặc lại quần áo, cho dù gian nguy đến mấy hắn cũng nhất định phải mang theo tiểu đồ nhi yêu thương của hắn rời đi, tuyệt đối không cho phép nam nhân khác có cơ hội liếc nhìn tiểu nha đầu đáng yêu này, cái loại cảm giác đau thấu xương cốt này hắn chịu đủ rồi.
“Ừm…Ta muốn người ôm ta đi…” Trong cơn buồn ngủ mơ màng, nhìn bạch y hồ ly ôn nhu, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-dung-ho-ly-phai-dung-soi/437472/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.