Chương trước
Chương sau
“A Ngưu ca, xin lỗi đã để huynh   phải đợi lâu, mau vào đi.” Sau khi dùng chăn bao chặt mỗ sói ta mới nhanh   chóng chạy ra mở cửa, nhìn chàng thanh niên tốt bụng tươi cười rạng rỡ dưới   ánh mặt trời, ta trương cái khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào chào hỏi: “Buổi sáng   tốt lành, A Ngưu ca.” 
“Vâng, tiểu thư Nha Nha, cô…vừa   mới dậy sao?” Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt vì khẩn trương mà đỏ   bừng, rồi dần dần liếc xuống đôi môi anh đào hơi sưng đỏ, tiếp đến là y phục   tuy chỉnh tề nhưng vẫn không giấu được những nếp nhăn, mái tóc đen dài hơi   rối loạn, trong phút chốc một tia lạnh lùng chợt xẹt qua trong mắt, cố nén   nỗi đố kị trong lòng, bắt chuyện với khuôn mặt ngây thơ, vô tội: “Nào, đây là   cháo hoa quế ta vừa mới nấu, còn có bánh đậu đỏ tiểu thư rất thích ăn nữa,   mau ăn đi nếu không sẽ nguội mất.” 
“A…thật không vậy?” Một tay cầm   bánh đậu đỏ một tay múc cháo ăn, ta hạnh phúc híp chặt mắt: “A Ngưu ca, vẫn   là huynh đối với ta tốt nhất.” Đúng vậy, còn hơn cả hồ ly giảo hoạt cùng tên   sắc lang suốt ngày tính kế ăn tươi nuốt sống ta, so với hai tên đó, A Ngưu ca   thật thà trung hậu vẫn là hiểu lòng người nhất. 
“Thật không?” Ôn như thâm tình   nhìn thoáng qua nữ nhi béo tròn đang vui vẻ ăn, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn   chằm chằm về phía thứ phía sau bình phong hơi lộ ra dưới chiếc chăn, khóe môi   khẽ nhếch. Lang Minh Thần, ngươi lại dám hạ thủ với nàng, may mà ta tới kịp,   nếu không…Xem ra chính mình cũng nên nhanh chóng xuống tay nếu không chẳng   biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới được thân mật với nàng… 
“A Ngưu ca, huynh đừng đứng mãi   thế, nào, mau ngồi xuống đi!” Nhìn hắn ta không khỏi nhớ lại thị vệ Cổ Mông ở   Huyền Nguyệt sơn trang, hai người đều là những thanh niên tương lai đầy hứa   hẹn. Thế nhưng, Cổ Mông đại ca lại bị tên hồ ly đáng ghét kia hại đời, hi   vọng lần này hắn nể mặt ta mà không làm khó A Ngưu ca. 
“Được, tiểu thư Nha Nha.” Thân   thể cao lớn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, tuy rằng chỉ mặc y phục giản dị   bình thường nhưng khí chất tôn quý vẫn phảng phất tỏa ra, dịu dàng gắp đồ vào   bát cho ta: “Nào, nếu ngon thì ăn thêm chút nữa, nếu thiếu ta lại làm thêm.” 
“A Ngưu ca, huynh thật tốt.”   Tay nhỏ bé chân thành nhẹ nhàng nắm tay hắn, đáng tiếc a, vì sao hồ ly không   học được ưu điểm của A Ngưu ca chứ? “ Được rồi, huynh có đói bụng không, có   muốn Nha Nha dành chút đồ ăn cho huynh không?” 
“Không đâu, chờ tiểu thư ăn   xong ta còn phải đi chuẩn bị ngọ thiện nữa.” Trong đôi mắt chân thật mang   theo chút bi thương: “Ta chỉ là một đầu bếp tầm thường, hầu hạ tiểu thư Nha   Nha là bổn phận của ta, tiểu thư không cần đối xử quá tốt với ta như vậy.” 
“A Ngưu ca, sao huynh lại nghĩ   vậy.” Không khí quanh hắn càng lúc càng thêm bi thương, cô độc khiến trong   lòng dâng lên sự thông cảm, hai tay nắm chặt tay hắn, dùng ánh mắt động viên   nói: “Nha Nha cảm thấy A Ngưu ca là tốt nhất.” 
“Thật không? So với Huyền   Nguyệt công tử thì thế nào?” Khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ: “Còn cả   Lang vương gia nữa, tiểu thư Nha Nha có thấy ta tốt hơn hắn không?” 
“Hi hi, chuyện này…” Không đành   lòng nhìn hắn thất vọng, ta nở một nụ cười thành thật: “Đương nhiên là thật   rồi, hồ ly sư phụ cho dù tốt đến mấy cũng không làm được đồ ăn ngon như thế   này cho ta, còn cái tên Lang vương gia kia, A Ngưu ca so với hắn đương nhiên   mạnh hơn nhiều.” 
“Vật nhỏ, nàng vừa nói gì thử   lặp lại lần nữa xem?” Vốn bị ép buộc nằm im trên giường đã rất bất mãn, nhìn   cái tên ngưu đê tiện kia đang giở trò thân mật chàng chàng thiếp thiếp kia,   lồng đố kị của hắn đã bùng  phát, vừa   rồi nghe nàng xếp hạng bọn họ với nhau, Lang Minh Thần cuối cùng không thể   nhịn nữa, giật tung chăn nhảy ra ngoài, từ trên cao hầm hầm nhìn hai kẻ đang   giả vờ ngây thơ kia: “Vương Nha Nha, nàng nói đi, rốt cuộc trong lòng nàng ta   xếp thứ mấy?” 
“Haha, Vương gia, ngài từ lúc   nào ở trong phòng ta vậy? Vào bằng cách nào cũng không nói với ta một tiếng?”   Hic hic, tên sắc lang chết tiệt này, không phải đã bảo ngươi đừng có đi ra   hay sao? 
“Vật nhỏ, vừa rồi không phải   nàng bắt ta nằm trên giường ngủ không được dậy hay sao? Sao mới có một lúc   không gặp đã nhanh chóng quên bản vương như vậy chứ?” Hắn kéo cái tay đang   nắm tay A Ngưu ca rồi đưa lên miệng hôn chụt một cái: “Vừa rồi không phải hai   ta đã rất vui sướng sao?” 
“Tiểu thư Nha Nha, cô, sao cô   có thể để Lang vương gia ngủ trên giường mình được.” Ánh mắt kinh ngạc không   dám tin nhìn chằm chằm về phía ta, trong mắt còn hiện rõ lên sự thất vọng:   “Tiểu thư Nha Nha, cô, cô là một nữ tử sắp thành thân sao có thể làm những   chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy?” 
“A Ngưu ca, không phải vậy đâu,   huynh hãy nghe ta nói, thật sự không phải như vậy đâu.” Trời ạ, tên sắc lang   nói dối không chớp mắt kia, ta lúc nào cùng hắn vui sướng chứ? 
“Vật nhỏ, không phải vậy thì   thế nào đây? Ta từ trên giường nàng thức dậy đã là chuyện rõ như ban ngày,   nàng muốn rũ bỏ trách nhiệm cũng không nổi đâu…” 
“A Ngưu ca, huynh đừng hiểu   lầm, ta thực sự không cùng hắn làm bất cứ chuyện gì trái luân lí đâu.” Ta vội   vàng giải thích nhưng có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng khó có thể giải trừ   nỗi nghi kị lẫn thất vọng sâu sắc kia. 
“Tiểu thư Nha Nha, chuyện của   chủ tử, hạ nhân như ta vốn không có tư cách quản đến. Tiểu thư yên tâm,   chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho ai khác biết, đặc biệt là Huyền Nguyệt   công tử.” 
“A Ngưu ca, huynh đừng đi như   vậy, huynh muốn đi đâu?” 
“Tiểu thư yên tâm, ta không   sao, ta còn phải đi chuẩn bị ngọ thiện cho tiểu thư, A Ngưu xin được cáo   lui.” Hắn hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã đi ra khỏi   phòng 
“Huhu…Lang Minh Thần, đều tại   ngươi hết.” 
“Được rồi, được rồi, đừng tức   giận nữa, nếu không đánh ta vài cái xả giận được không?” 
Hứ….ta hung dữ lườm hắn, nếu   không phải sợ đánh tên sắc lang này sẽ khiến thương thế của hắn thêm trầm   trọng, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như này… 
Ta không ngừng lượn đi lượn lại   trước cửa phòng mỗ ngưu, vào hay không vào đây? Haiz…lẽ nào A Ngưu ca thực sự   giận ta rồi? Huhu….có cần vào xem một chút hay không? Có điều, ta là gái đã   có chồng, đêm thanh gió mát như này lại một mình vào phòng nam nhân độc thân,   cô nam quả nữ ở chung quả thật không được chính đáng cho lắm. 
Lại nói đến việc mới sáng sớm   đã bị mỗ lang hãm hại, quả thực không cách nào rửa sạch nỗi oan, A Ngưu ca   trước đây luôn đúng giờ mang đồ ăn đến cho ta nhưng sau đó lại không hề xuất   hiện, chỉ nấu xong rồi để hạ nhân khác đưa tới, khiến lòng ta vô cùng bất an   khó chịu, chỉ sợ người thành thật như huynh ấy đã cho ta là loại nữ nhân lăng   nhăng không tuân thủ nữ tắc. 
Cuối cùng ta cẩn thận nhìn bốn   phía, thừa dịp không có người liền nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng gọi: “A Ngưu   ca, A Ngưu ca, huynh có ở trong đó không?” Ta chăm chú nghe ngóng một lúc, kì   lạ, sao không nghe thấy bất cứ thanh âm nào vậy, chẳng lẽ không cỏ ở đây sao?   Việc này khiến ta vô cùng thất vọng, hay là đã thu dọn quần áo rời đi rồi   sao? Huhu…sau này một ngày ba bữa cộng thêm bữa khuya của ta phải làm thế nào   đây? 
Ta lớn mật đẩy cửa vào: “A Ngưu   ca, A Ngưu ca, huynh có ở đây không?” Bên trong phòng có thắp một ngọn đèn,   có lẽ mỗ ngưu vẫn còn ở đây. 
“Ư…là ai?” Giọng nói yếu ớt   truyền đến theo tiếng nước chảy: “Là…ai?” 
Nhìn nam nhân lõa thể trong   nước, đường cong cũng thật quyến rũ mê người, không ngờ A Ngưu ca thật thà   lại có vóc người hoàn hảo như vậy, nhận thấy sự cách biệt giữa nam nữ ta lập   tức lui ra xa, xua tay giải thích: “Xin lỗi, A Ngưu ca, ta không nhìn thấy gì   hết. ta sẽ lập tức đi ra ngoài, huynh cứ tự nhiên tắm tiếp nhé.” 
“Ưm…tiểu thư cô chờ bên ngoài   một chút, ta ra ngay đây.” Hắn miễn cưỡng đứng dậy, cố dùng sức nâng người   đứng dậy nhưng sau đó lại vô lực ngã xuống. 
Nghe tiếng vật nặng rơi xuống   nước, ta vội vàng chạy vào, nhìn thân thể nam nhân phập phồng mê hoặc trong   nước, ta sốt ruột kêu to: “A…A Ngưu ca, huynh làm sao vậy, huynh mau đứng lên   đi?” 
“Tiểu thư Nha Nha, cô đừng qua   đây!” Trong đôi mắt đen như đang kìm nén nỗi thống khổ: “Cô đừng qua đây, nam   nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn làm ô uế danh tiết của tiểu thư.” 
“A Ngưu ca, bây giờ còn nói   những cái này làm gì?” Ta chạm tay vào chậu nước tắm lạnh như băng, rồi lại   đưa tay lên trán hắn, nóng đến bỏng tay: “Huynh bị sốt rồi, còn sức đứng lên   không? Ta đỡ huynh về giường được không?” 
“Ưm, tiểu thư lấy hộ ta bộ y   phục qua đây.” Thân thể vừa khẽ đứng dậy, lọt vào trong tầm mắt ta chính là   lồng ngực trần gợi cảm, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm mị hoặc yêu lệ, đôi mắt   hẹp dài hơi khẽ mở tựa như hoa anh túc khiến ta không thể rời mắt. Mái tóc   đen dài rối tung buông xõa chấm nước, đôi chân thon dài rắn chắc lồ lộ khiến   ta phải choáng váng ngây ngất. 
“A Ngưu ca, ta đỡ huynh lên   giường nghỉ ngơi một chút.” Ta lấy y phục bao kín mỗ ngưu đang phát sốt, phù,   được rồi, những phần quan trọng đều đã được che khuất,nếu không hai con mắt   của ta cũng không biết để ở chỗ nào nữa? 
“Tiểu thư Nha Nha.” Thân thể   yếu đuối vô lực dựa vào người ta, mỗ ngưu mở to đôi mắt đẹp: “Tiểu thư Nha   Nha, ta không sao đâu, cô mau đi đi.” 
“A Ngưu ca, huynh nằm xuống   trước đã.” Ta thở hổn hển đỡ hắn nằm xuống rồi mới dùng khăn ướt đặt lên trán   hắn: “Huynh đừng nói gì hết, mau nghỉ ngơi cho khỏe đã.” 
“Ừm…” Đôi mắt đen khẽ nhắm lại:   “Tiểu thư Nha Nha, cô đối với ta thật tốt.” 
Nhìn mỗ ngưu đang dần chìm vào   giấc ngủ, ta nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận cho hắn rồi nhẹ nhàng định rời đi.   Đã gần nửa đêm, phải mau chóng trở về nếu không mỗ hồ không thấy ta đâu chẳng   biết sẽ làm loạn đến cỡ nào nữa. 
“Mẫu thân, cha, hai người đừng   đi…” Từng tiếng nói mê truyền đến, tiếp theo đo là giọng nức nở: “A Ngưu sẽ   ngoan ngoãn mà, hai người đừng đi, đừng bỏ lại con mà.” 
“A Ngưu ca, huynh làm sao vậy?”   Nhìn nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt thương tâm, ta vội nắm tay   hắn: “Không có việc gì đâu, A Ngưu đã, đã không sao rồi.” 
“Nương, cha, là do A Ngưu kém   cỏi không có tiền cứu hai người.” Bàn tay nóng rực xiết chặt bàn tay nhỏ bé   rồi ôm đến trước ngực: “Đừng rời bỏ ta.” 
“Được được, ta sẽ không rời đi.”   Không ngờ thân thế A Ngưu ca lại đáng thương như vậy, chẳng trách mặt huynh ấy   lúc nào cũng phảng phất thê lương buồn bã, hóa ra là do phụ mẫu mất sớm. 
“Xuân Hoa muội, là muội sao? Cuối   cùng muội cũng đến rồi.” Đôi mắt đẹp mông lung hé mở, bàn tay to nhẹ nhàng   xoa lên khuôn mặt nữ tử: “Tiền đại phú kai đối xử với muội thế nào? Hắn có đối   xử tốt với muội không?” 
“Hơ hơ, A Ngưu ca, ta không phải   Xuân Hoa muội của huynh, ta là Nha Nha.” 
“Xin lỗi, Xuân Hoa muội, là do   A Ngưu ca không tốt, nếu ta sớm trở về một chút, muội sẽ không bị ép gả cho   cái tên Tiền đại phú vừa già vừa xấu kia làm thiếp thứ mười tám, là do ta không   tốt, do ta hại muội.” 
“A Ngưu ca, huynh tỉnh lại đi…”   Haiz, phụ mẫu cùng sớm từ trần đã là nỗi bất hạnh chí mạng, ngay đến người yêu   thanh mai trúc mã cũng bị cường hào ác bá chiếm đoạt, thật sự quá thảm thương   a” Huhu, A Ngưu ca đáng thương, huynh đã chịu khổ nhiều rồi, không cần sợ nữa,   sau này Vương Nha Nha ta nhất định sẽ tìm cho huynh một cô nương như hoa như   ngọc hiền lương thục nữ. 
“Ưm…đừng đi, Xuân Hoa muội, ta   rất nhớ muội, đừng đi…” Hắn nắm chặt bàn tay ấm áp: “Ở bên ta, đừng đi mà…” 
“Được, được, ta không đi…” Hic   hic…thân thế bi kịch như vậy những đối với mọi người vẫn hết mực nhân hậu,   nam nhân như vậy thật khiến ta không nén được phải rơi lệ cảm thông. Để hắn dựa   vào người mình, ta nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Ngủ đi, tỉnh dậy mọi việc sẽ qua đi…” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.