“Ưm…A Ngưu ca, huynh nấu ăn ngon quá.” Ta vừa ăn mỹ thực cao cấp vừa cười ngọt ngào sung sướng, đã lâu không được ăn thịt, bộ dáng ta bây giờ có thể dùng từ ‘lang thôn hổ yết’ để hình dung, không để ý đến hai kẻ bên cạnh kè kè giám sát với vẻ đố kị hiện rõ trên mặt, ta nở một nụ cười đáng yêu, chân thành cảm ơn: “May mà có huynh, nếu không Nha Nha cũng không biết mình sẽ thành cái dạng gì nữa. Nào nào, huynh ngồi xuống đi.” A Ngưu ca đã vất vả nửa ngày trong bếp giờ lại phải ngây ngốc đứng phục vụ: “Đừng đứng mãi thế, chân huynh không thấy mỏi hay sao?”
“Tiểu đồ nhi, ăn no chưa?” Hồ ly hài lòng nhìn ta ăn một miếng thịt to, rồi lại vươn ngón tay thon dài sờ sờ đôi má phúng phính của ta, trong mắt vốn tràn ngập ấm áp yêu thương lẫn vui mừng, nhưng khi nghe ta nói xong, khuôn mặt tuấn tú chợt sa sầm, ngay lập tức hướng về phía tên đầu bếp chương mắt kia mà nói: “Ở đây không còn việc của ngươi nữa, mau đi xuống đi.”
“A Ngưu ca, huynh đừng đi.” Dù cho nụ cười có tươi sáng như ánh dương, nhưng bóng dáng áo vải tím cao ngất kia lại luôn có vẻ cô độc, thê lương. Nhìn mỗ hồ độc ác khiến một chàng thanh niên tốt như vậy trở nên buồn bã thương cảm, người lương thiện đáng yêu như ta càng thêm phần áy náy bất an, tay nhỏ vội vàng kéo bàn tay to lớn của hắn, vội vã làm công tác an ủi: “Xin lỗi, A Ngưu ca, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-dung-ho-ly-phai-dung-soi/437434/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.