“Sư phụ, có mệt không?” Ngồi trên chiếc xe ngựa rộng lớn, nhìn ngó bốn phía, nôn!
Quả nhiên là sở thích bệnh hoạn của tên sói, bốn phía đen đen tối tối, kín không một kẽ hở, thiết kế cách âm siêu tốt. Nhìn mỗ hồ im lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ta không nhịn được kéo ngón tay tinh tế xinh đẹp của hắn đùa nghịch
Mỗ hồ không nói một câu rút tay lại, trầm mặc lạnh lùng quay người, tiếp tục lấy tĩnh chế động.
“Này, sư phụ, người rốt cục lại tức giận cái gì vậy?” Thân thể nhỏ lập tức ngồi thẳng tắp, ta len lén dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, được đà lấn tới để khuôn mặt mình đối diện với đôi mắt xanh lục bích: “Không phải người đã tha thứ cho ta rồi hay sao?”
“Tiểu đồ nhi, ta không có giận nàng.” Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, từ từ cúi xuống dùng đôi môi lướt nhẹ trên môi ta, chậm rãi mở đôi mắt xanh lục ấm áp, khóe miệng lộ ra ý tươi cười sủng nịch: “Nha Nha ngốc, vi sư giận chính mình, tại lúc nàng cần ta nhất, ta lại không ở bên cạnh nàng. Ta đang nghĩ nếu người bị thương nằm trên xe kia là ta thì thật tốt.”
“Ta không muốn người bị như vậy…” Vừa nghĩ đến cảnh người bị thương chính là hồ ly sư phụ lòng ta như bị bóp nghẹt đau đớn vô cùng: “Nha Nha không muốn người xảy ra chuyện gì.”
“Hưm, có thật là trong lòng Nha Nha vi sư là quan trọng nhất không?” Nghe câu trả lơgi của ta, khóe miệng cong lên ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-dung-ho-ly-phai-dung-soi/437425/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.