“Một chú hồ ly”
“Hai chú hồ ly”
“Ba chú hồ ly”
“……………..”
“Một nghìn không trăm lẻ một con hồ ly”
“Một nghìn không trăm lẻ hai con hồ ly”
“Một nghìn không trăm lẻ ba con hồ ly”
“………….”
Khi đếm tới con hồ ly thứ 1010, ta cuối cùng cũng bỏ cuộc! Mở đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu ra, nhìn tiểu hồ ly đang cuộn tròn, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngủ đến hồ đồ trong vòng ôm của mình! Lòng ta dấy lên đố kị! Tại sao? Tại sao? Tại sao lại ngủ không nổi? Rõ ràng toàn thân mệt mỏi rã rời, tại sao lại không thể nhắm mắt thiếp đi được? Lẽ nào, Vương Nha Nha ta cứ phải lôi con hồ ly mắt xanh đó ra làm gối ôm thì mới ngủ được????
Hức!!! Không muốn đâu!!!! Trùm chăn kín đầu, tiếp tục nhắm mắt!!!!
Sau hơn ba mươi lần ôm gối, lăn qua lộn lại trên giường, nội tâm dằn vặt lên xuống một chập, rồi tiếp sau đó là đại chiến giữa cảm tình và lí trí, cuối cùng, ta chỉ có thể thừa nhận, không có Cổ hồ ly, ta hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ!
Thế là, nhân đêm khuya, trăng khuất gió lộng, ta ôm Tiểu Bạch Thái, lẩn trốn lũ thị vệ đi tuần, từ chái nhà phía Đông lén lén lút lút, kinh qua trăm cay nghìn đắng, trật vật mãi mới mò tới được mục tiêu _Chái nhà phía Tây!!!
“Sư phụ…..” Nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đôi mắt to tròn đen láy nơm nớp lo sợ, dáo dác ngó bốn xung quanh, nhác thấy không có lấy một bóng người, lúc này mới an tâm mà gọi nhỏ: “đã ngủ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-dung-ho-ly-phai-dung-soi/437391/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.