Tất cả mọi chuyện thật đáng sợ.
Mặt Tố Hinh trắng bệch, ôm miệng, liên tục run rẩy, không có cách nào nhúc nhích.
Horsens hiểu lầm cô.
Anh cho là cô bỏ anh, nghĩ cô nghe thấy anh bị tai nạn xe, liền xoay người bỏ trốn. Chuyện đáng sợ này, giống như là sét đánh giữa trời quang, cô kinh hãi không thôi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt hộp nhung nhuộm máu kia, một lúc lâu cũng không thể nhúc nhích.
Ông trời ơi, cô phải giải thích chuyện này với anh, nói cho anh biết tất cả chỉ là hiểu lầm, cô không bỏ anh rời đi, cô không bỏ lại anh đang đấu tranh bên bờ sinh tử.
Nhưng mà, cô phải giải thích thế nào, Horsens hận cô như thế, anh không tin cô.
Đúng rồi, Khải Mạn!
Cô có thể tìm Khải Mạn làm chứng, chỉ cần hỏi Khải Mạn, Horsens sẽ biết, năm đó không phải cô tự nguyện rời đi, cô đi, vì bảo vệ anh.
Tố Hinh luống cuống đứng dậy, vội đuổi theo sau để giải thích, lại phát hiện Horsens đã lái xe đi rồi. Cảnh sắc tươi đẹp, anh lái chiếc xe kia, ánh sáng chói mắt chiếu đến, đi thẳng một đường ra khỏi trấn.
Anh muốn đi đâu?
Em chờ giấy gọi của tòa án đi.
Tiếng nói uy hiếp, quanh quẩn trong đầu cô, rung động mãnh liệt.
Luật sư, anh muốn mời luật sư, muốn đưa Tường Tường đi!
Chậm nửa nhịp cô mới nhớ đến chuyện này, hoang mang sợ hãi, giống như bàn tay to kia hung ác nhéo vào lòng cô, nghĩ đến cảnh mẹ con sống nương tựa vào nhau, trong khoảng thời gian ngắn cô rất lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam/1902/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.