- thiếu gia...
Tiểu Lam vừa nhìn thấy Đình Phong liền lên tiếng định chào hỏi liền bị anh bảo im lặng.
Tiểu Lam lần này thông minh hơn đã hiểu ý liền nhanh chóng lui ra ngoài, để lại phòng bếp cho đôi vợ chồng.
Đình Phong từng bước nhẹ nhàng không phát ra tiếng động bước đến gần Thắng Nam ôm eo cô từ phía sau.
- em còn nghĩ anh quên em luôn rồi chứ ?
Thắng Nam từ nhỏ sinh ra trời đã cho cô đôi tai rất nhạy bén nên lúc Tiểu Lam lên tiếng cô đã biết Đình Phong trở về nhưng vẫn giả vờ không biết tiếp tục nấu ăn.
- Nam Nam em có biết mỗi ngày anh đều rất nhớ em không ?
Thắng Nam nghe nói trong lòng liền rất vui mừng, đâu những là anh nhớ cô, ngay cả cô cũng rất nhớ anh.
Nhưng vì muốn dạy anh bài học nên cô phải kìm chế sự vui mừng trong lòng mà trưng ra bộ mặt không vui vẻ.
- nếu nhớ đã không đợi đến bây giờ mới tới đây. Đàn ông các người ai cũng như ai đều rất xấu xa.
Cô vừa nói dứt câu anh liền xoay người cô lại, mặt đối mặt với anh, cúi xuống khoá lấy môi cô.
Nụ hôn ban đầu mạnh bạo, như muốn cắn nuốt cô vậy.
Cô cựa quậy né tránh lên tiếng nói.
- em vẫn chưa...
Cô mở miệng ra lại là thời cơ để anh luồn chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng cô. Anh như muốn mút hết mật ngọt bên trong miệng cô. Lưỡi anh quấn quýt lấy chiếc lưỡi của cô. Cô cảm thấy thân thể này không còn là của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-tinh-yeu/1196886/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.