Bỗng dưng Đình Phong nhe răng cười đầy ranh mãnh, một tay vuốt ve khuôn mặt cô.
- em có chấp niệm cũng được, không có cũng chẳng sao. Tôi chỉ biết chấp niệm đời này của tôi không còn là bà ấy nữa mà là em, Sở Thắng Nam.
Dứt lời anh cúi xuống hôn lấy cô cuồng nhiệt.
Anh chỉ hận không thể nhanh chóng mang cô nuốt vào bụng, để cô mãi mãi thuộc về anh.
Anh nếu đã vô tình thì tuyệt đối không ai sánh bằng nhưng anh đã có tình thì cũng chẳng có ai sánh được bằng tình ý của anh.
Thắng Nam khó chịu, vô cùng khó chịu. Cô liên tục lắc đầu né tránh nhưng bất thành, hai tay bị giữ chặt, hai chân lại không thể khép lại.
Hai mắt cô đỏ hoe, chóp mũi ửng nhẹ.
Thắng Nam cảm thấy uất ức, cổ họng bắt đầu nấc nghẹn từng cơn.
Cô đúng là trong lòng có anh nhưng không vì vậy mà thuận theo anh để anh muốn làm gì thì làm. Cô không thích nhất chính là bị người khác gượng ép. Người xưa có câu nói " miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc " cô chính là không muốn miễn cưỡng người khác, cũng không muốn người miễn cưỡng mình.
Đình Phong vừa hay nghe thấy, anh dừng lại, rời khỏi môi cô. Đưa ánh mắt dò xét nhìn lấy cô.
- em khóc ?
Thắng Nam không trả lời, anh lại hỏi tiếp.
- chẳng lẽ trở thành người phụ nữ bên cạnh tôi đối với em khó đến vậy sao ?
Thắng Nam lườm anh, miệng nhỏ lại gào lên.
- đúng vậy, tôi trước nay chưa từng muốn được làm người phụ nữ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-tinh-yeu/1196865/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.