Em, em không đo nữa!"
"Không phải em đang làm việc sao? Nếu là đang làm việc, sao có thể bỏ dở giữa chừng."
"Chỉ là..... Anh! Ai nói với anh như vậy, rõ ràng chỉ là lấy số đo mà thôi, anh làm như vậy chính là đang quấy nhiễu em, từ đầu đến cuối em đều không có cách nào tập trung vào công việc được."
"Anh làm sao?" Tống Lộc Bách nhìn dáng vẻ ngây thơ của người trước mặt, trong đầu đã bị bộ dáng cô ngồi xổm trước mặt anh vừa rồi quấy nhiễu đến rối loạn.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có ý nghĩ ấy ở một nơi như phòng làm việc, nhưng đó là sự thật.
Chân Diểu cố gắng lùi về sau, quay mặt đi không nói lời nào. Cô làm sao có thể nói ra miệng......
"Anh buông em ra đã, đây là phòng làm việc, nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu đã là phòng làm việc của anh, sẽ không có ai dám tự tiện đi vào."
"Cửa anh cũng chưa khóa."
Tống Lộc Bách nhướng mày: "Khóa cửa vào là được sao?"
"Em không có ý đó!" Chân Diểu vội giải thích cho bản thân: "Anh không thể xuyên tạc ý của em như vậy."
Vừa dứt lời, một tiếng thở dài nhẹ nhàng ngắn ngủi rơi xuống trên đỉnh đầu của cô: "Được, là anh xuyên tạc."
Anh nói một câu như vậy làm cho cô ngược lại không biết phải nói gì cho phải, chỉ có thể ấp úng nói: "Vậy thì anh buông em ra, em hoàn thành nốt công việc còn lại sẽ rời đi, không làm phiền anh làm việc."
"Đã làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029858/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.