Chương trước
Chương sau
Làm sao mà da mặt anh lại dày như vậy chứ, một chút chột dạ cũng không biết!
Chân Diểu cong cong ngón tay trong lòng bàn tay Tống Lộc Bách, không muốn cho anh nắm lấy. Nhưng mà sức lực lại yếu hơn so với anh, chỉ có thể bị anh giữ chặt.
Vì thế cô chỉ có thể nắm tay người nào đó dưới mí mắt của mọi người. Cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than mà nghe mọi người anh một lời tôi một lời mà dặn dò cô không nên yêu sớm, cô cứ gật đầu đáp lại khéo léo nhưng trong lòng lại chột dạ không chịu được.
Bữa cơm kết thúc, mọi người lục đục đứng dậy ra khỏi nhà ăn lái xe trở về nhà, tuy rằng Chân Diểu đi chậm lại ở phía sau cùng nhưng lại không muốn nói chuyện với người đàn ông đi sau mình.
Bỗng dưng một bàn tay thon dài ấm áp khều cổ tay áo của cô, lần theo lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.


Ngón tay Chân Diểu run lên, còn chưa kịp phản ứng lại lòng bàn tay hầu như đã bị Tống Lộc Bách nắm lấy trong nháy mắt. Tống Diên Từ đi ở phía trước đột nhiên quay đầu về phía cô, nhìn về chỗ cô đang đứng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô lại càng hoảng sợ, nhanh chóng buông tay nắm lấy dây đeo của túi xách, xoay người giả bộ bình tĩnh thản nhiên nói: "Anh, em không cẩn thận giẫm phải anh sao?"
Tống Lộc Bách rũ mắt xuống, hai tay tự nhiên buông xuống bên người.
"Không có." Sau khi yên lặng nhìn cô một cái, anh thản nhiên trả lời.
"... Vậy là tốt rồi." Tim cô đập bình bịch, trên mặt làm bộ như không có gì mà cười cười.
Tống Diên Từ nhìn hai anh em bọn họ một cái, có chút đăm chiêu thu hồi tằm mắt.
Bị dọa như vậy, ban nãy Chân Diểu có hơi buồn bực giờ cũng tan thành mây khói. Về đến nhà lớn, trong lòng cô vẫn còn vì cái liếc mắt của Tống Diên Từ mà hơi sợ hãi, vì vậy cố ý đợi cho Tống Lộc Bách lên lầu một hồi cô mới đi thang máy lên.

Thời tiết mùa hè nóng nực, mặc dù ở đâu cũng có điều hòa nhưng cô vẫn thấy có chút không thoải mái nên về lại phòng tắm rửa thay quần áo ở nhà cho sạch sẽ. Phần tóc buộc còn hơi âm ẩm, còn phần dưới đuôi thì đều đã ướt hết khi buộc lỏng.
Cô xoay người nhìn vào trong gương, mái tóc ngắn ngủn khi vừa tới nhà họ Tống giờ đã rất dài, chắc là dài đến lưng luôn rồi.
Chân Diểu chải lại tóc rồi chỉnh váy thêm lần nữa, vốn chuẩn bị ra khỏi phòng tắm nhưng đột nhiên lại do dự mà dừng lại, cầm một tuýp son từ ngăn chứa đồ trước mặt lên.
Mở nắp ra rồi lấy một lượng nhỏ trong thỏi son màu hồng nhạt thoa thoa lên môi, sau đó lại bặm môi vài cái.
Đôi môi vốn đã ửng đỏ hơn bình thường vì hơi nước trong bồn tắm nay lại càng trở nên căng mọng và mềm mượt hơn.

Cô cau mày nhìn nó vài giây, nhịn không được mà đưa tay lên môi lau vài cái, nhưng màu sắc lại không nhạt đi.
... Bỏ đi. Chân Diểu thoa lại son lên môi, nhanh chân nhanh tay ra khỏi phòng mà chạy sang phòng cách vách.
Tống Lộc Bách cũng đã đi tắm và thay quần áo, lúc cô đi vào đã thấy anh mặc một bộ đồ bình thường và đang xử lý công việc.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, dáng vẻ nghiêm chỉnh như đang muốn nói chuyện gì đó quan trọng.
Từ lúc vào phòng làm việc, Chân Diểu biết Tống Lộc Bách đã ngước mắt nhìn bản thân mình, cho đến khi ngồi xuống trước mặt anh cũng không dời tầm mắt đi, khiến cho đôi môi tô son của cô không hiểu sao lại nóng lên.
Cô có chút hối hận khi đã tô son màu này.
"Anh này." Để tránh cho sự im lặng kéo dài không dứt rồi mang đến cho bản thân cảm giác áp bức, cô nhanh chóng mở miệng.
"Ừm." Ánh mắt Tống Lộc Bách dừng lại, buông bút máy trong tay rồi ngả người ra phía sau, hai tay dường như thả lỏng mà đặt lên tay vịn của ghế ngồi.
Cô gái mặc một bộ váy liền màu trắng, mái tóc hơi ẩm, lúc xoay người khiến làn váy khẽ nhúc nhích, dường như có mùi thơm nhẹ nhàng thoảng qua quanh cô. Anh chống cằm, bình thường lúc nhìn cô anh luôn chú ý đến ánh mắt cô đầu tiên, nhưng ánh mắt anh hôm nay lại rơi xuống môi cô trước.
Ửng hồng mờ nhạt, tương phản một cách rõ ràng với làn da trắng như tuyết.
Chiếc váy thắt eo tôn lên vòng eo con kiến cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Khi cô ngồi xuống trước mặt anh, cứ như mang theo hơi nóng mùa hè từ ngoài cửa sổ, thanh thuần và rực rỡ.
Một đóa hoa tường vi được nuôi dưỡng trong nhà họ Tống đã bất tri bất giác mà hé mở lúc nào không hay, không còn vẻ gầy gò ốm yếu như lúc trước nữa.
"Chúng ta... Chừng nào mới nói cho mọi người biết?"
Dựa theo ước định của hai người họ, sau khi cô nhận được thư thông báo trúng tuyển và bằng tốt nghiệp thì mới thông báo với mọi người.
Chân Diểu đã nghĩ đến chuyện đó, nếu dì Huệ và những người khác cảm thấy Tống Lộc Bách cần một người phụ nữ thành thục vĩ đại, thì cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình sẽ nhanh chóng trưởng thành trở thành một người hoàn hảo trong mắt mọi người.
"Chờ chút đã." Tống Lộc Bách nói: "Không phải em nói muốn đi du lịch với Khương Linh sao? Chờ em với em ấy đi du lịch về rồi nói sau."
"Du lịch xong chắc cũng đã đến tháng 7 rồi."
"Cũng chờ lâu như vậy rồi, chờ thêm một tháng cũng chẳng sao cả."
Chân Diểu dao động, dù sao lúc công khai cũng khó mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra, cô không muốn vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến chuyến du lịch lần này. Bởi vì chuyến du lịch này không phải của chỉ mình cô, mà còn là của Khương Linh.
Cô không hy vọng đối phương sẽ chịu ảnh hưởng bởi chính mình, chuyến đi này cũng sẽ không thể thoải mái được.
Một lúc sau, cô hạ quyết định mà gật đầu: "Vậy cũng được."
Năng lực làm việc của Tống Lộc Bách rất đáng kinh ngạc, sau khi cô với Khương Linh xác định đi đâu chơi thì một tay anh sắp xếp tốt các chỗ ở rồi còn đưa máy bay riêng cho hai cô sử dụng.
Hai người chọn mấy nước chuẩn bị đi chơi một vòng, đến cuối tháng bảy mới về lại nước.
Ngay sau đó Chân Diểu với Khương Linh đã sắp xếp xong hành lý và bắt đầu cho chuyến du lịch tốt nghiệp. Hôm nay là ngày rời Trung Quốc xuất phát, người nhà họ Tống đều gác xuống công việc trong tay mà cùng nhau đến tiễn cô. Khi ở sân bay để giảm bớt sự lưu luyến của mọi người, cô chỉ có thể chuyển sang đề tài hứa là sẽ mua quà về cho mỗi người, còn tặng cho mọi người bưu thiếp viết tay nữa.
Cuối cùng cô và Khương Linh rời đi trong sự lưu luyến và chờ mong, mà lại không biết rằng ngày cô rời đi trong nhà họ Tống đã xảy ra một trận tinh phong huyết vũ.
"Có chuyện gì muốn nói? Lớn rồi mà còn phô trương như vậy." Chu Huệ khó hiểu: "Còn cố ý muốn chúng ta đều phải có mặt."
Vẻ mặt Tống Tất Xích nghiêm túc: "Bây giờ mọi người đều ở đây rồi, nói đi."
Mọi người trên bàn đều mang vẻ mặt khác nhau. So với dáng vẻ lười nhác uể oải của Tống Lịch Kiêu, sắc mặt Tống Diên Từ lại nghiêm trọng hơn nhiều, dường như đã linh cảm được điều gì đó.
Sắc mặt của Tống Lộc Bách vẫn như cũ mà ngồi xuống, giống như chỉ chuẩn bị nói ra một câu chuyện nhỏ.
Anh nâng mắt, bình tĩnh nói: "Con thích Diểu Diểu."
"Con..." Chu Huệ vừa mở miệng nói chữ đầu liền im bặt.
Vốn dĩ bà muốn nói anh đối xử tốt với cô như vậy, ai chẳng biết là anh thích cô. Nhưng khi mở miệng, trong nháy mắt bà đã nhận thức được là kiểu "thích" thế nào.
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời ngưng trệ.
"Ý của con là cái gì." Tống Tất Xích trầm giọng nghiêm khắc nói."
"Ý con là việc đàn ông thích phụ nữ, tương lai về sau con sẽ chịu trách nhiệm với em ấy." Tống Lộc Bách không đổi sắc: "Con sẽ yêu đương với em ấy một cách quang minh chính đại."
"Hoang đường! Hồ đồ!" Tống Tất Xích đập bàn đứng lên, vẻ mặt giận dữ quát lớn: "Tống Lộc Bách, con có biết là con đang nói cái gì không?!"
"Con biết rất rõ."
"Con câm miệng lại cho ba! Con bé chính là em con đấy, con thân là anh trai làm thế nào lại có cái tâm tư này với em gái mình?!"
"Chúng con không có quan hệ huyết thống gì cả."
"Nhưng ba coi con bé là con gái mình! Hơn nữa con khiến ba biết giải thích thế nào với ba mẹ đã mất của con bé?!"
Sau khi lớn tiếng quở trách, sự im lặng tràn đến.
"Anh, anh..." Tống Lịch Kiêu mang vẻ mặt khiếp sợ, sắc mặt phức tạp đến cực điểm, có thể nhìn ra là cảm xúc lúc bấy giờ chẳng tốt tí nào: "Anh như thế này, có nghĩ đến cảm nhận của Diểu Diểu không?"
Mắt Tống Lộc Bách khẽ nhấc lên, chậm rãi mở miệng: "Em ấy đối với con cũng giống như vậy."
"...Giống như vậy?" Chu Huệ đứng ngồi không yên: "Đây là có ý gì? Con nói con bé cũng thích con? Hai đứa đều thích nhau?!"
"Vâng."
"Chuyện từ khi nào?"
"Sau khi em ấy trưởng thành."
"Câm miệng cho ba! Con còn cảm thấy chuyện mình làm là rất đúng phải không?!" Tống Tất Xích không nhịn được nữa: "Con bé còn nhỏ, biết cái gì gọi là thích? Con thân là anh cả đã không biết chỉ đường dẫn lối cho suy nghĩ của con bé, ngược lại còn đâm lao phải theo lao! Bình thường con làm việc thế nào ba không xen vào, đó là cuộc sống của con. Nhưng đối với cuộc đời của Diểu Diểu, ba không thể để con làm chuyện vô trách nhiệm như vậy được."
"Là con động tâm trước, em ấy không có làm chuyện gì khác người. Ngoài ra, em ấy còn trưởng thành và độc lập hơn mọi người nghĩ rất nhiều, không cần phải đối xử với em ấy như một đứa con nít, con tin là em ấy cũng sẽ không hy vọng có bất kì người nào khinh thường tình cảm của em ấy."
"Con... Con đây là lợi dụng con bé để chống lại ba?"
"Con chỉ trần thuật lại sự thật." Tống Lộc Bách bình tĩnh nói: "Thứ nhất, con không giống với Diên Từ hay Lịch Kiêu. Từ trước bọn con đã không biết nhau, không tồn tại cái thân phận anh em gì cả. Thứ hai, con có thể chăm sóc cho em ấy cả đời, ba mẹ không cần phải lo lắng thay cho em ấy hoặc là cho rằng không thể giải thích cho ba mẹ em ấy."
"Nhưng con cũng nghĩ tốt quá rồi!" Tống Tất Xích tức giận: "Ba đã nói sao tự nhiên con lại quan tâm đến con bé như vậy, có đôi lúc còn quan tâm đến độ không giống cách hành xử của con, đối với mẹ con con còn không quan tâm nhiều như vậy. Nếu sớm biết rằng con có loại tâm tư này, khi đó ba đã chặt đứt nó đi mất!"
"Lộc Bách." Chu Huệ hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống lần nữa: "Chúng ta thu nhận Diểu Diểu, để con bé ở lại nhà mình, kết quả con lại nói với mọi người rằng con với nó yêu nhau? Người khác sẽ nghĩ như thế nào? Lúc trước chúng ta giúp đỡ Sương Kỳ, đối thủ cạnh tranh ác ý hối lộ truyền thông bịa đặt gièm pha chúng ta tìm con dâu nuôi từ bé. Lần này thì sao? Ngộ nhỡ lại nghi ngờ con có loại tình cảm khó xử này đối với con bé khi nó còn chưa trưởng thành, con khiến cho Diểu Diểu phải đối phó với nó như thế nào?"
Ánh mắt Tống Lộc Bách trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng: "Đối với người ngoài con sẽ chờ đến khi Diểu Diểu tốt nghiệp đại học mới công khai, nếu ai có ác ý công kích, bộ phận quan hệ xã hội với đoàn đội luật sư của Tống thị nhất định sẽ không buông tha."
"Con đúng là rất quyết tâm." Tống Tất Xích cười lạnh: "Rốt cuộc là con thẳng thắn cầu xin sự đồng ý của chúng ta hay chỉ là thông báo cho biết mà thôi?"
"Vốn dĩ là cái thứ nhất, nhưng nếu mọi người vẫn giữ thái độ như thế thì sẽ là cái thứ hai."
"Con!"
Mắt Tống Lộc Bách khẽ di chuyển, nhìn về Tống Tất Xích: "Diểu Diểu vốn muốn cùng con nói chuyện này với mọi người, nhưng con định giải quyết cho xong khi em ấy không ở đây."
Nghe vậy, Tống Tất Xích và Chu Huệ đều đồng loạt im lặng.
Nếu Chân Diểu ở đây, bọn họ sẽ không đành lòng nói những lời nặng nề như vậy, việc giải quyết vấn đề này cũng sẽ càng thêm khó khăn.
"Con thật sự nghiêm túc chứ?" Sau một hồi trầm mặc, Chu Huệ hỏi.
"Cực kì."
Bà đương nhiên tin tưởng lời nói của Tống Lộc Bách. Từ trước đến này anh đều có chính kiến của mình, loại chuyện này nếu không đạt đến bước chắc chắn một trăm phần trăm thì căn bản là anh sẽ không lựa chọn làm như vậy.
"Con rất chắc chắn, còn Diểu Diểu thì sao? Con bé còn trẻ, suy nghĩ về cuộc sống sau này có lẽ sẽ hay thay đổi, nếu có một ngày con bé thay đổi tâm ý, con định sẽ làm thế nào? Thản nhiên mà buông tay ư?"
Buông tay?
Tống Lộc Bách cụp mắt xuống, che dấu đi những gợn sóng trong đáy mắt.
"Con tôn trọng lựa chọn của em ấy."
"Không được, dù sao ba vẫn không chấp nhận được. Chăm sóc cho Diểu Diểu là một chuyện, dư luận lại là một chuyện khác, tuổi tác của các con cũng là một vấn đề. Nói tóm lại, con thu liễm cái tâm tư này của con cho ba." Tống Tất Xích nghiêm mặt đứng dậy muốn rời đi.
"Ba."
Bước chân của Tống Tất Xích vẫn vững vàng.
"Mặc dù Diểu Diểu không nói, nhưng con biết nếu hôm nay em ấy ở đây sẽ xảy ra chuyện gì."
Tống Tất Xích lớn tiếng nói: "Chúng ta sẽ khuyên con bé, không cần con phân tâm vì chuyện này."
"Con hi vọng mọi người có thể cân nhắc cẩn thận. Chờ đến khi Diểu Diểu trở về thì không cần phải nói mọi chuyện ngay cho em ấy. Còn nữa, thái độ hòa hoãn với em ấy một chút, đừng dọa em ấy sợ."
"Còn cần con nhắc nhở?" Trong lòng Tống Tất Xích không vui khịt mũi một cách nặng nề, rồi nhấc chân đi.
Chu Huệ một bên do dự một lát, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tống Lộc Bách một cái rồi xoay người đuổi theo.
"Lộc Bách." Tống Diên Từ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng.
Tống Lộc Bách nhìn qua, ý bảo anh ấy tiếp tục nói.
"Diểu Diểu mới mười tám tuổi, hẳn là anh biết đúng không?"
Anh thản nhiên vuốt cằm, chờ Tống Diên Từ nói tiếp.
"Bây giờ em lấy thân phận là vị bác sĩ hỏi anh, anh có làm hành động thân mật gì khác người hay không?"
Khác người?
Tống Lộc Bách cau mày lại, nghĩ tới vô số lần hôn môi trong mấy tháng nay, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Một màn này rơi vào trong mắt Tống Diên Từ lại xem như là cam chịu. Sự nghi ngờ vô căn cứ mà anh ấy đã chịu đựng một thời gian dài nay đã được chứng thực, lửa giận bỗng nhiên bùng lên, không chút nghĩ ngợi đứng dậy mà đánh cho đối phương một quyền thật mạnh ——
"Ầm" một tiếng, âm thanh trầm đục của tiếng xương với xương chạm vào nhau khiến Tống Lịch Kiêu ngồi bên cạnh bị sốc, âm thanh chói tai khi bị đánh ngã khiến người làm kinh ngạc hô lên làm kinh động đến hai người Tống Tất Xích trên lầu.
"Anh hai!"
"Tống Lộc Bách, em ấy mới mười tám tuổi! Anh có biết độ tuổi này không thích hợp cho mấy hành vi như vậy không hả, anh ít nhất phải đợi đến khi em ấy hai mươi tuổi!"
Trên mặt Tống Diên Từ không còn sự bình tĩnh ôn hòa nữa, thay vào đó là tràn ngập sự nghiêm túc phản đối với tức giận.
Là một bác sĩ, anh ta rất hiểu biết về quá trình tâm sinh lý của con người, anh ấy cũng đã nghe nó đến hậu quả của việc thực hiện hành vi X quá sớm, bây giờ đứa em gái mà anh ấy quan tâm lại bị xúi giục làm loại chuyện này, anh ấy làm sao có thể không tức giận cho được?"
Tống Tất Xích và Chu Huệ vội vàng quay lại, còn chưa đến gần đã lớn tiếng nói: "Cãi cái gì mà cãi, còn động với chả thủ!"
Tống Lộc Bách bị một quyền này đánh cho cả đầu lệch sang một bên, nghe thấy vậy lại không động đậy một hồi, sau đó mới giơ tay lấy ngón tay lau qua vết máu ở khóe môi.
Anh nâng mắt thản nhiên liếc nhìn màu đỏ tươi trên ngón tay, rồi từ từ quay mặt lại.
"Hành vi như vậy?" Hai mắt anh giật giật, nhìn chằm chằm Tống Diên Từ bình tĩnh nói: "Hành vi gì chứ?"
Tống Diên Từ lại hiểu lầm câu hỏi này là một sự khiêu khích: "Làm ra chuyện này, anh cho rằng nhẹ nhàng nói một câu sẽ chịu trách nhiệm với em ấy là có thể giải quyết được chắc?"
"....."
Động tác của Tống Lộc Bách ngừng lại.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt.
"Anh sẽ không làm chuyện không đúng mực như vậy." Tống Lộc Bách nhàn nhạt nói.
".... Anh không có?"
Tống Diên Từ ngạc nhiên, nhìn biểu hiện của người kia để chứng thực, sau đó mới ý thức được có thể họ đã hiểu lầm ý của nhau.
Sau khi anh em hai người liếc nhau, đều xụ mặt quay đầu không nói thêm câu nào.
Tống Lịch Kiêu há miệng thở dốc, yên lặng thu cái tay đang định khuyên can lại, lại phát hiện dù để thế nào cũng không thoải mái, cuối cùng vội ho một tiếng rồi giả bộ nhét tay vào túi một cách tự nhiên.
"Đang nói cái gì?" Cuối cùng vẫn là Tống Tất Xích ngoan cố phá vỡ sự trầm mặc, ông ấy quét mắt liếc hai người một cái rồi hừ lạnh một tiếng quay đầu bước đi: "Nhưng mà cú đánh này rất đáng đánh, hả giận."
Bầu không khí cứng nhắc ban đầu bởi sự kiện ô long này mà thả lỏng vài phần.
"Anh, thoa thuốc đi." Tống Lịch Kiêu nhận lấy hòm thuốc trong tay người làm, nặng nề đặt trước mặt Tống Lộc Bách, sau khi đưa thuốc xong cậu ta chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay khoanh lại lạnh lùng nói: "Đừng cố ý để lại vết sẹo ở chỗ này, kéo dài đến khi Diểu Diểu về còn chưa khỏi càng khiến em ấy đau lòng cho anh."
"Em cho là chỉ khi em ấy nhìn đến vết sẹo mới đau lòng sao?"
"..." Tống Lịch Kiêu nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh một tiếng: "Bạn bè khác giới thì còn có thể nhưng hai người ngay cả bạn bè khác giới cũng không phải, cả đời anh cũng chỉ có thể làm người thân thôi."
Con ngươi của Tống Lộc Bách lại không mặn không nhạt liếc nhìn cậu ta một cái: "Em đây là thay ba mẹ đồng ý à? Vậy cảm ơn lời chúc phúc này."
Tống Diên Từ có chút đau đầu mà khi nhìn ánh mắt liên tiếp kinh ngạc của Tống Lịch Kiêu, chủ động mở miệng nói: "Lộc Bách, chúng ta nói chuyện đi."
Thực ra thì trước đây anh ấy cũng đã cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng không muốn nghĩ sâu đến, bây giờ xem ra trực giác với dự cảm đều đúng hết cả.
Bất luận thế nào, anh ấy cũng muốn biết đến tột cùng là hai người bọn họ nghĩ như thế nào, cái cảnh đối chọi gay gắt vừa rồi cộng thêm việc lửa giận mười phần đường nhiên là hỏi không ra cái gì rồi.
Hai người ngầm hiểu mà cùng nhau đi đến phòng làm việc.
Khi Tống Lộc Bách đi trên đường, điện thoại trong tay bỗng run lên. Anh cầm lên đã thấy tin nhắn từ cái nhóm tên gì mà "Người một nhà tương thân tương ái" gửi đến.
—— Trưởng nhóm đã xóa bạn ra khỏi nhóm chat.
*
Kể từ ngày hôm đó, Tống Lộc Bách trở thành người không được chào đón nhất trong nhà họ Tống. Bởi vậy người làm Tiểu Giai mỗi ngày đều run sợ, sợ bản thân sẽ bị phát hiện ra là đồng phạm, rồi vì thế sẽ nhận lấy kết cục là bị cuốn gói ra khỏi đây.
"Anh ơi." Hôm nay bỗng nhiên Chân Diểu nhận ra khi call video trong nhóm không có sự xuất hiện của Tống Lộc Bách trên màn hình: "Mỗi lần khi call video nhóm cũng chưa bao giờ thấy anh xuất hiện với mọi người."
"Gần đây ít khi về nhà, anh vốn dĩ cũng không thích cái đó." Anh nói: "Một mình gọi điện không được sao?"
"....Rất được." Nhớ đến cảnh trước đây nhóm chat gia đình không tồn tại, Chân Diểu không dám nghĩ đến nữa, chỉ là...
"Lần trước em có gửi hình vào nhóm chat, anh có thấy không vậy?"
Tống Lộc Bách "ừm" một tiếng: "Có thấy. Làm sao vậy?"
"Anh...Không có gì muốn nói hay sao?" Cô đi đến địa điểm mà mình thích nhất, con kêu Khương Linh chụp cho khoảng mười tấm ảnh còn chọn ra vài ba tấm gửi vào.
"Sau này gửi riêng mấy tấm ảnh cho anh, một mình anh khen em, có được không?"
Chân Diểu không cưỡng lại được sự "cám dỗ" này, chụp một bộ ảnh khác rồi gửi riêng mấy tấm cho anh. Sau đó nhận được những từ ngữ đơn giản rõ ràng nhưng lại khiến cho cô hào hứng nở gan nở ruột với mấy lời khen đó.
Trong một tháng này, một bên cô đi du lịch với Khương Linh, một bên dùng phương tiện này liên lạc với người trong nhà.
Tháng bảy cô quay về nước, máy bay theo lối vip hạ cánh xuống đất, vừa nhấc mắt đã thấy một nhóm người đứng bên ngoài. Tất cả mọi người trong nhà họ Tống đều đến đây, mỗi người đều chăm chú háo hức nhìn cô, như là không phải cô đi một tháng mà là một năm vậy.
Trong đó có một ánh mắt nóng bỏng nhất nhìn vào.
Chân Diểu đỏ mặt, vui vẻ phấn chấn mà chạy về phía lối ra: "Dì Huệ, chú, anh!"
Dù sao cũng mặc kệ, người anh nào cũng đều xưng hô như vậy, kêu như vậy vừa đơn giản lại thuận tiện —— cô nghĩ như vậy.
Nhưng mà tiếng kêu này vừa hô ra khỏi miệng, sắc mặt của Tống Diên Từ với Tống Lịch Kiêu đều cổ quái mà liếc Tống Lộc Bách một cái.
... Làm sao vậy? Nụ cười của Chân Diểu cứng đờ.
"Diểu Diểu mau đến đây, để cho anh nhìn xem có gầy đi chút nào không." Tống Lịch Kiêu bỗng nhiên giương giọng cười nói, còn cố ý nhấn mạnh chữ "anh" này.
Cô không hiểu chuyện gì mà đi qua, trong lúc khó hiểu liếc nhìn Tống Lộc Bách một cái. Người sau mang vẻ mặt thản nhiên đến nỗi cái gì cũng nhìn không ra, cô chỉ có thể buông tha cho việc tìm kiếm đáp án.
Nhưng mà, bây giờ cô rất khẩn trương. Bởi vì trước khi đi cô với Tống Lộc Bách đã thống nhất hết rồi, trong hôm nay lúc vừa về đến nhà hai người họ sẽ thẳng thắn nói chuyện với người trong nhà một lần.
Vì thế sau khi về tới nhà lớn, cô với Tống Lộc Bách cùng nhau ngồi lên ghế sô pha đối mặt với mọi người.
Chân Diểu đã từng tưởng tượng nhiều lần về phản ứng của người nhà họ Tống. Kinh ngạc? Tức giận? Nói chung là cũng không thuận lợi gì cho mấy. Nhưng mà sau khi thẳng thắn nói ra mọi chuyện, phản ứng cũng mọi người lại bình tĩnh hơn so với suy nghĩ của cô.
"Cháu biết bây giờ tuổi của cháu có hơi nhỏ..." Cô lấy dũng khí mở miệng thêm lần nữa, càng nói lại càng dễ dàng bộc lộ ra hết: "Nhưng mà, cháu sẽ khiến cho mình trưởng thành nhanh chóng, không chỉ là tuổi tác mà còn là các phương diện khác. Mà trước đó cháu đã chắc chắn quyết định của mình không phải là nhất thời ngẫu hứng, mà quyết định này đã được suy nghĩ một cách kỹ lưỡng."
"Có thể cháu làm như vậy sẽ khiến mọi người thất vọng, cháu xin lỗi. Nhưng cháu vẫn rất cảm ơn mọi người mấy tháng qua đã thu nhận và giúp đỡ cháu, để tránh bị hiềm nghi cháu có thể dọn ra ngoài ——"
"Nói cái gì vậy!" Chu Huệ vội vàng chặn lại lời nói của cô: "Nói thế nào thì nói chứ sao phải dọn ra khỏi nhà! Chuyện này không được! Hơn nữa Diều Diều à, dì Huệ đã rất nghiêm túc nói với cháu một cách rõ ràng rồi, cháu đã xuất sắc lắm rồi, không cần phải đặt bản thân mình vào thế thiệt thòi, hiểu không?"
Tống Lịch Kiêu hùa theo phụ họa: "Đúng vậy, lẽ ra là anh cả không xứng với em, không phải em không xứng với anh ấy."
"..." Chân Diểu có chút xấu hổ. Là như thế...à?
Tống Tất Xích ho nhẹ một tiếng, nhất thời không ai nói nữa.
Sắc mặt ông ấy phức tạp mà nhìn cô gái nhỏ trước mặt một cái, vô số sự lo lắng với đau lòng đều biến thành một tiếng thở dài.
Một tháng này cũng đủ để ông với vợ mình tiêu hóa chuyện này. Kế hoạch ban đầu của họ là thuyết phục, mấu chốt vẫn là ngăn cản ý niệm trong đầu của cô gái nhỏ này. Nhưng sau khi đối mặt với sự chờ mong của cô, còn có cả vẻ mặt khi khẩn trương lại cẩn thận kia, nhìn thấy vẻ mặt của đứa trẻ không thể che giấu được khi nhìn thấy người mình thích, ông ấy lại chần chờ.
Một tháng trước, cho dù Tống Lộc Bách kể lại mình thích cô gái nhỏ này như thế nào, ông đều bán tín bán nghi, nhưng giờ khắc này ý nghĩ của ông đã hoàn toàn bị xoay chuyển.
Còn có, con trai ông ấy độc thân lâu như vậy vẫn chưa có ý động tâm với ai, vất vả lắm mới có người mình thật sự thích, ông ấy vốn phải nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mà người này có thân phận đặc thù mới làm cho mọi chuyện thay đổi.
Về các phương diện khác, ông ấy không thể đành lòng mà nói trắng ra với cô gái nhỏ đang đầy nhiệt huyết như vậy được, chắc chắn sẽ đánh mắt tình cảm của cô khi nói với cô "Không được" hoặc là "không thể".
Cho dù chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, sau này cô có thể tự mình hiểu được thì khi đó cam tâm tình nguyện buông tay cũng không muộn. Nếu mối quan hệ này có thể tồn tại lâu dài, đối với bọn họ lại càng không phải là chuyện xấu.
Ông không lo lắng cho việc nhà họ Tống sẽ gặp phải dư luận bất lợi gì, chỉ lo mấy tin đồn này sẽ đổ hết lên đầu cô.
Nhưng vô luận thế nào, bây giờ hết thảy đều không có gì gọi là quá lên cả.
Tống Tất Xích cùng với vợ mình liếc nhìn nhau một cái, làm bạn đời mấy chục năm, hai người họ đều hiểu quá rõ ý tứ trong từng ánh mắt của nhau. Lúc này bọn họ đều thấy được đáp án giống nhau từ trong mắt của đối phương.
Ông nặng nề thở dài trong lòng một tiếng, nhìn về phía Tống Lộc Bách: "Trước đó con cũng nói có người mình thích, e là chính là Diểu Diểu phải không?"
"Là em ấy."
"Hai đứa đều đã là người trưởng thành, bây giờ ba cũng sẽ đối xử với hai đứa như đối xử với người trưởng thành. Nếu như vậy thì ba cũng không có quyền khoa tay múa chân nhiều đối với cuộc sống của hai đứa."
"Ba!" Tống Lịch Kiêu sửng sốt, vội vội vàng vàng lên tiếng ngăn cản.
Tống Tất Xích không để ý đến cậu ta, chỉ khoát khoát tay ra hiệu để ông ấy nói tiếp, không cho cậu ta chặn lời mình: "Nhưng là trưởng bối, ba không thể nhìn các con mê muội quá lố. Hơn nữa bây giờ Diểu Diểu còn nhỏ, chúng ta phải cho con bé rất nhiều thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, đối với bên ngoài không thể công khai một chữ về chuyện này. Mà tương lai xảy ra các nguy cơ tiềm tàng, Lộc Bách, con hẳn phải là người nên gánh vác trách nhiệm."
Tống Lộc Bách cụp mi: "Con hiểu rồi."
"Diểu Diểu, còn con thì sao?"
"Con cũng biết rồi ạ." Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Chân Diểu vẫn nghiêm túc gật đầu.
Tống Lịch Kiêu đứng một bên đỡ trán nghẹn lời.
... Vì sao cậu ta lại cảm thấy cảnh tượng này giống như hiện trường buổi lễ tuyên thệ khi kết hôn vậy? Chắc chắn là cậu ta điên rồi.
Sau một phen nghiêm túc trò chuyện, mặc dù có mấy chuyện còn chưa được nói ra rõ ràng nhưng Chân Diểu vẫn cảm thấy từ lúc này trở đi giữa cô và Tống Lộc Bách sẽ có một ranh giới mơ hồ, dường như sự tự do sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Nhưng vô luận thế nào bọn họ cũng đã nhận được sự đồng ý từ mọi người. Cho dù Tống Diên Từ nở nụ cười bất đắc dĩ, dù là Tống Lịch Kiêu nhìn qua có vẻ miễn cưỡng mang bộ dáng như là thù địch của Tống Lộc Bách.
"Anh ơi!"
Chân Diểu hô một tiếng, ba người đàn ông phía trước đều quay đầu lại khiến cô có chút xấu hổ.
"Anh hai, anh quay đầu lại làm gì. Em nghĩ Diểu Diểu người ta kêu chính là anh cả, cũng không phải là người không danh không phận như chúng ta nha."
Tống Diên Từ cũng khó có khi mà nói móc một câu: "Sau này mối quan hệ chẳng phải là loạn hết lên sao."
"Trời ạ, vậy phải gọi là chị dâu —— em không thể kêu thành lời được!!"
Ánh mắt Tống Lịch Kiêu lộ ra vẻ hoảng sợ, xoa tay muốn xoa xoa má cô gái nhỏ để an ủi, tay lại bị người nào đó không chút lưu tình gạt ra.
"Sau này cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện động tay động chân."
Chân Diểu đã sớm mặt đỏ tai hồng, nhân cơ hội nhanh chân nhay tay chạy lên lầu, đứng trên đó giương giọng nói: "Vậy, em, em lên lầu vẽ tranh đây ạ."
Chiếc váy trắng như tuyết của cô gái nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang, Tống Lộc Bách đứng dưới lầu lặng lẽ quan sát chăm chú, trong lòng trước đó chưa từng yên ổn như vậy, trái tim ổn định đập nhanh hơn bao giờ hết.
Loại tư vị này, anh chưa bao giờ nếm được trong đời.
Diểu Diểu. Anh thầm gọi tên cô trong lòng.
Anh hi vọng em có thể hiểu rõ tình cảm của chính bản thân mình, nhưng mong là kết quả không đẩy anh ra xa, mà là chọn khắc sâu anh vào trong cuộc sống tươi đẹp rạng rỡ của em trong tương lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.