Đầu bên kia của điện thoại, Khương Linh không kiềm chế được mà kích động hỏi: "Thực sự nhìn được rồi sao?!"
"Cụ thể tớ cũng không biết nó có tốt hay không, tớ còn chưa đi khám bác sĩ nữa. Nhưng mà từ sáng cho tới bây giờ thị lực vẫn bình thường, tớ vẫn nhìn thấy được."
"Vậy cậu mau đi bác sĩ khám đi! Thật tốt quá, tớ có dự cảm lần này chắc chắn sẽ được! "
Chân Diểu đã bình tĩnh trở lại nhưng lại bị sự háo hức của cô ấy kéo theo, trong lòng cô lại căng thẳng một lần nữa: "Chờ ngày mai đi, tớ muốn xác nhận lại một lần nữa sau đó sẽ thông báo cho những người khác."
"Như vậy cũng được." Khương Linh hiểu rõ tính cách và lo lắng cho cô, cũng không có khuyên nữa, ngược lại có chút cao hứng mà nói: "Bây giờ đã là mùa đông, cũng sắp tới ngày nghỉ đông rồi, chờ tới học kỳ sau thì cậu đã có thể quay trở lại trường để bắt đầu đi học rồi!"
Sau khi bấm vào nút tạm dừng của đời người thì lại đột nhiên có thể tiếp tục bước về phía trước, Chân Diểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được mà lên tiếng: "Lúc trước bác sĩ nói với tớ nguyên nhân làm ảnh hưởng đến việc hồi phục thị lực là tâm lý, đột nhiên bây giờ lại khỏi, chẳng lẽ là vì tớ buông bỏ tất cả mọi chuyện, đem mọi thứ quên hết sao?"
"Diểu Diểu. . ."
Khương Linh biết rõ cô nói như vậy là vì áy náy, cô ấy cảm thấy mình thật nhẫn tâm khi lộ ra vẻ không tim không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029829/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.