"Bạn gái á?" Tống Lộc Bách sửng sốt nửa giây, sau đó nhướng mày: "Sao anh lại không biết mình có bạn gái nhỉ?"
"..."
"Nói đi."
Chân Diểu thật sự muốn quay lại một phút trước để bịt chặt miệng mình lại, chuyển sang chủ đề này không chỉ đột ngột, mất tự nhiên mà còn rất gượng gạo. Và nếu Tống Lộc Bách phát hiện có gì đó không ổn rồi muốn tìm hiểu sâu hơn thì bí mật mà Tống Lịch Kiêu đã nói sẽ không thể giấu diếm được nữa.
"Em không nói hiện tại anh có." Cô vắt hết óc suy nghĩ ra một câu trả lời có thể cứu vớt tình hình, dường như cũng không tính là quá gượng ép.
Nhưng trực giác và khả năng nhìn thấu của đàn ông lại nhạy bén đến đáng sợ: "Ai nói với em cái gì à?"
"Không có ai cả." Cô nhanh chóng lắc đầu.
Ngay khi vừa nói xong, cô chợt nhận ra hình như mình đã nói sai cái gì rồi.
"Chỉ là không thừa nhận người nào, chứ vẫn nhận là có người nói cho em chuyện này."
Chân Diểu cứng đờ cả người: "Em..."
"Giấu diếm giúp nó à?"
"Ai cơ?" Giọng cô yếu ớt, cô vẫn đang cố gắng giả ngốc.
"Là Tống Lịch Kiêu."
Tống Lộc Bách nghe một câu lại thúc đẩy một câu gần như không ngừng nghỉ, kết thúc là một câu trần thuật làm cô phản ứng không kịp.
Lưng của Chân Diểu chùng xuống như thể đang thả lỏng, cô bất giác nhíu mày, khoé môi hơi cong xuống, bộ dạng chán nản và đáng thương.
Lòng Tống Lộc Bách chợt mềm nhũn, anh lặng lẽ nhìn cô, ngón tay thờ ơ chạm nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029820/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.